Chương 49
Tuyết Thượng Nhất Chi Đao
2024-11-03 17:32:46
Vương Kiến Xương rất nhanh đã ngừng khóc. Thằng nhóc rầm rì mấy tiếng, mũi hơi nhăn lại, miệng há ra lộ ra hàm răng trắng, hiển nhiên là rất tức giận nói: “Mẹ, chị đánh con!”
Vương Giá Hiên dạy bọn trẻ học xong, con rể Chu Gia Thành dọn bàn trà ra ngoài. Cha vợ và con rể đang uống trà dưới giàn nho, hướng quay lưng lại với bọn trẻ, không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra. Kiến Xương khóc, Vương Giá Hiên vốn định đi qua, nhưng tốc độ của Triệu Trân Trân nhanh hơn ông ta cho nên ông ta ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Con gái nhỏ Sương Sương của Vương Văn Mỹ chớp đôi mắt to, tủi thân đến mức sắp khóc. Vốn dĩ cô bé cũng muốn gọi mẹ, nhưng lại nghĩ mình đã bảy tuổi rồi, đã lớn rồi, cho nên nức nở: “Con không đánh em trai!”
Chu Gia Thành đi tới ôm lấy con gái nhỏ, nói: “Có phải hai đứa giành sách không? Em trai còn nhỏ, con nhường em một chút, được không nào? Ở nhà chị cũng hay nhường con mà, phải không?”
Sương Sương dẩu cái miệng nhỏ nói: “Cha! Con không giành sách với em trai. Em trai Kiến Xương phải học từ orange, em ấy phát âm không chuẩn. Con đã sửa nhiều lần rồi nhưng em ấy vẫn không phát âm chuẩn, thế nên con phê bình em, sau đó em lại khóc!”
Đúng là, so với Kiến Dân và Kiến Quốc, năng lực biểu đạt ngôn ngữ của Kiến Xương yếu hơn một chút. Khi lớn bằng thằng nhóc, hai anh lớn chẳng những đã học thuộc Tam Tự Kinh mà còn thuộc nhiều bài thơ Đường nữa.
Hiện tại Kiến Xương chỉ biết đọc Tam Tự Kinh theo người lớn, không chịu học những bài thơ Đường nhiều hơn năm chữ, học rồi cũng chỉ đọc được lắp bắp, có rất nhiều chữ phát âm không chính xác. Triệu Trân Trân đã sửa cho thằng nhóc rất nhiều lần, nhưng nó vẫn không thể đọc rõ được những âm uốn lưỡi.
Có điều đây cũng không phải là chuyện to tát gì. Có câu nói quý nhân nói chậm, dĩ nhiên Triệu Trân Trân không được coi là quý nhân, khi còn bé, đến bốn tuổi cô mới biết nói.
Kiến Xương tốt hơn cô rất nhiều. Mặc dù thằng nhóc này nói năng không được rõ ràng nhưng trí nhớ lại rất tốt. Lần trước Vương Văn Quảng bị cảm, Triệu Trân Trân nhớ rõ thuốc hạ sốt lần trước được phòng y tế kê cho vẫn chưa dùng hết, nhưng lại không tìm được.
Chính Kiến Xương đã đã chỉ vào chiếc tủ trong phòng dành cho khách trên tầng hai.
Cô cười với Kiến Xương một tiếng, nói: “Cục cưng, chị Sương Sương dạy con học tiếng Anh, con phải học thật tốt, không học được cũng đừng lo lắng, được không?”
Kiến Xương dẩu môi nói vâng.
Triệu Trân Trân lại mỉm cười với Sương Sương, nói: “Sương Sương, em trai cháu còn nhỏ, lúc dạy em học tiếng Anh phải đọc thêm mấy lần, được không nào?”
Sương Sương chần chờ gật đầu.
Vương Kiến Dân rất thích đứa em trai Kiến Xương mập mạp này, cậu bé ngập ngừng mấy lần mới lên tiếng: “Mẹ, chị Sương Sương dạy em học từ đơn, em không đọc được. Chị Sương Sương phê bình em không chăm chỉ học tập, em không khóc, là do chị Sương Sương đẩy em một cái nên em mới khóc!”
Kiến Xương nghe anh trai nói thế thì gật đầu mấy lần.
Sương Sương không phục, cô bé nói: “Không phải là chị cố ý, là do em trai quá ngốc, nên chị mới sốt ruột đẩy em! Sau đó em trai cũng đẩy chị mà!”
Chu Gia Thành xoa đầu con gái, nói: “Sương Sương này, không phải là do em trai ngốc, mà là em trai còn quá nhỏ! Sau này khi dạy em, con nhớ phải kiên nhẫn, dạy thêm mấy lần, được không? Nếu như con không muốn dạy thì để ông ngoại dạy em trai, được không nào?”
Sương Sương gật đầu.
Vương Giá Hiên dạy bọn trẻ học xong, con rể Chu Gia Thành dọn bàn trà ra ngoài. Cha vợ và con rể đang uống trà dưới giàn nho, hướng quay lưng lại với bọn trẻ, không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra. Kiến Xương khóc, Vương Giá Hiên vốn định đi qua, nhưng tốc độ của Triệu Trân Trân nhanh hơn ông ta cho nên ông ta ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Con gái nhỏ Sương Sương của Vương Văn Mỹ chớp đôi mắt to, tủi thân đến mức sắp khóc. Vốn dĩ cô bé cũng muốn gọi mẹ, nhưng lại nghĩ mình đã bảy tuổi rồi, đã lớn rồi, cho nên nức nở: “Con không đánh em trai!”
Chu Gia Thành đi tới ôm lấy con gái nhỏ, nói: “Có phải hai đứa giành sách không? Em trai còn nhỏ, con nhường em một chút, được không nào? Ở nhà chị cũng hay nhường con mà, phải không?”
Sương Sương dẩu cái miệng nhỏ nói: “Cha! Con không giành sách với em trai. Em trai Kiến Xương phải học từ orange, em ấy phát âm không chuẩn. Con đã sửa nhiều lần rồi nhưng em ấy vẫn không phát âm chuẩn, thế nên con phê bình em, sau đó em lại khóc!”
Đúng là, so với Kiến Dân và Kiến Quốc, năng lực biểu đạt ngôn ngữ của Kiến Xương yếu hơn một chút. Khi lớn bằng thằng nhóc, hai anh lớn chẳng những đã học thuộc Tam Tự Kinh mà còn thuộc nhiều bài thơ Đường nữa.
Hiện tại Kiến Xương chỉ biết đọc Tam Tự Kinh theo người lớn, không chịu học những bài thơ Đường nhiều hơn năm chữ, học rồi cũng chỉ đọc được lắp bắp, có rất nhiều chữ phát âm không chính xác. Triệu Trân Trân đã sửa cho thằng nhóc rất nhiều lần, nhưng nó vẫn không thể đọc rõ được những âm uốn lưỡi.
Có điều đây cũng không phải là chuyện to tát gì. Có câu nói quý nhân nói chậm, dĩ nhiên Triệu Trân Trân không được coi là quý nhân, khi còn bé, đến bốn tuổi cô mới biết nói.
Kiến Xương tốt hơn cô rất nhiều. Mặc dù thằng nhóc này nói năng không được rõ ràng nhưng trí nhớ lại rất tốt. Lần trước Vương Văn Quảng bị cảm, Triệu Trân Trân nhớ rõ thuốc hạ sốt lần trước được phòng y tế kê cho vẫn chưa dùng hết, nhưng lại không tìm được.
Chính Kiến Xương đã đã chỉ vào chiếc tủ trong phòng dành cho khách trên tầng hai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cười với Kiến Xương một tiếng, nói: “Cục cưng, chị Sương Sương dạy con học tiếng Anh, con phải học thật tốt, không học được cũng đừng lo lắng, được không?”
Kiến Xương dẩu môi nói vâng.
Triệu Trân Trân lại mỉm cười với Sương Sương, nói: “Sương Sương, em trai cháu còn nhỏ, lúc dạy em học tiếng Anh phải đọc thêm mấy lần, được không nào?”
Sương Sương chần chờ gật đầu.
Vương Kiến Dân rất thích đứa em trai Kiến Xương mập mạp này, cậu bé ngập ngừng mấy lần mới lên tiếng: “Mẹ, chị Sương Sương dạy em học từ đơn, em không đọc được. Chị Sương Sương phê bình em không chăm chỉ học tập, em không khóc, là do chị Sương Sương đẩy em một cái nên em mới khóc!”
Kiến Xương nghe anh trai nói thế thì gật đầu mấy lần.
Sương Sương không phục, cô bé nói: “Không phải là chị cố ý, là do em trai quá ngốc, nên chị mới sốt ruột đẩy em! Sau đó em trai cũng đẩy chị mà!”
Chu Gia Thành xoa đầu con gái, nói: “Sương Sương này, không phải là do em trai ngốc, mà là em trai còn quá nhỏ! Sau này khi dạy em, con nhớ phải kiên nhẫn, dạy thêm mấy lần, được không? Nếu như con không muốn dạy thì để ông ngoại dạy em trai, được không nào?”
Sương Sương gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro