Chương 6
Tuyết Thượng Nhất Chi Đao
2024-11-03 17:32:46
Lý tưởng cuộc sống tuổi già của Tào Lệ Quyên là có giúp việc giúp làm việc nhà, có thêm mấy đứa cháu trai vây quanh dưới gối.
Vốn dĩ có người giúp việc, tiếc là đã đến nhà con trai không quay lại nữa. Vốn muốn tìm thêm một người giúp việc nhưng liên tục đổi mấy người cũng không thích hợp.
Cháu trai thì cũng có, nhắc tới thì Triệu Trân Trân trái lại thật sự biết sinh, một mạch sinh ra bốn đứa cháu trai. Nhưng người này cũng rất bành trướng, tự cho rằng làm chủ tịch công đoàn gì đó ở công xưởng thì đã có thể diện, còn dám đối chọi với bà ta. Không chỉ bản thân không qua đây, còn xúi giục con trai và cháu trai đều ít khi đến chỗ bà ta.
Tào Lệ Quyên càng bất mãn về cô con dâu Triệu Trân Trân này.
Hai người Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên đều có tính thích yên tĩnh không thích ồn ào. Sinh hoạt hàng ngày vô cùng khô khan, chỉ làm vườn tưới hoa, làm vườn tưới hoa.
Bởi vì hai người già đều không biết nấu cơm lắm, một ngày ba bữa thay phiên nhau làm. Lúc cả nhà Vương Văn Quảng đến thì Vương Giá Hiên - phó hiệu trưởng đại học Bình Thành ngày xưa, chuyên gia làm vườn bây giờ đang ở phòng bếp nấu mì.
Vốn dĩ định làm hai bát trác tương miến, cải xanh đã rửa sạch, thịt thì cắt xong, mì sợi cũng nghiền ra rồi mới phát hiện trong nhà không có tương ớt. Ông cụ không biết tại sao thấy hơi buồn bực, bảo bạn già nhanh chóng đến cửa hàng thực phẩm mua, Tào Lệ Quyên giả vờ không nghe thấy.
Hai người già đang giằng co, Triệu Trân Trân thân thiết gọi một tiếng “mẹ”. Cô bỏ đồ trong tay xuống, bế lấy thằng tư từ tay mẹ Trương, ánh mắt ra hiệu cho bà ấy mau đến phòng bếp nhìn xem.
Tào Lệ Quyên không thích con dâu, nhưng thích con trai và cháu trai. Nhìn cháu trai nhỏ trắng trẻo mũm mĩm, gương mặt lạnh lùng hàng năm hiếm khi tươi cười.
Vương Giá Hiên càng không cần nói, thoát khỏi phòng bếp thì một tay dắt Kiến Dân, một tay dắt Kiến Quốc, trong lòng còn bế Kiến Xương bốn tuổi. Bốn ông cháu ngồi trước bàn cùng nhau đọc truyện cổ tích bản tiếng Anh. Ánh mắt cưng chiều của ông cụ và ánh mắt sùng bái của ba cháu trai, khiến hai vợ chồng Vương Văn Quảng cũng không dám quấy rầy quá.
Tào Lệ Quyên đang bế Kiến Minh hai tháng tuổi, càng nhìn càng thích, không nhịn được mà hôn má của cậu bé. Có nhiều người vây quanh như vậy, có lẽ Kiến Minh cũng rất vui, vui cười với bà nội.
Tào Lệ Quyên nhìn mà cả lòng đều tan chảy.
Ngay cả thái độ với Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân tốt hơn nhiều.
Từ lúc vào cửa trên mặt Triệu Trân Trân đã mang theo nụ cười vô cùng tự nhiên. Cô nhìn người chồng cười khoa trương hơn cả mình, cảm thấy bầu không khí đã được như ý muốn.
Cô kéo cánh tay nhỏ bé của con trai nhỏ, nói: “Mẹ! Mẹ biết từ trước đến giờ con không đủ sữa, lúc đầu sinh thằng cả, thằng hai và thằng ba, đều là quá nửa dùng sữa bột. Thằng tư ăn vô cùng khỏe, một hộp sữa bột mua vào tháng trước hai mươi ngày đã uống hết rồi. Nếu tính theo như vậy, càng lớn càng ăn khỏe, chắc chưa tới hai tháng, một tháng đã cần ít nhất hai hộp sữa bột. Cũng không biết làm sao phiếu sữa bột bây giờ vô cùng đắt hàng, mỗi tháng xin cũng chưa chắc đã có. Bên Văn Quảng cũng vậy, tháng trước đơn vị của anh ấy vốn không phát phiếu sữa bột. Mẹ có phiếu giàu có cho con không? Phiếu gì cũng được, con đi đổi phiếu sữa bột với người ta, cũng không thể để thằng bé đói!”
Vốn dĩ có người giúp việc, tiếc là đã đến nhà con trai không quay lại nữa. Vốn muốn tìm thêm một người giúp việc nhưng liên tục đổi mấy người cũng không thích hợp.
Cháu trai thì cũng có, nhắc tới thì Triệu Trân Trân trái lại thật sự biết sinh, một mạch sinh ra bốn đứa cháu trai. Nhưng người này cũng rất bành trướng, tự cho rằng làm chủ tịch công đoàn gì đó ở công xưởng thì đã có thể diện, còn dám đối chọi với bà ta. Không chỉ bản thân không qua đây, còn xúi giục con trai và cháu trai đều ít khi đến chỗ bà ta.
Tào Lệ Quyên càng bất mãn về cô con dâu Triệu Trân Trân này.
Hai người Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên đều có tính thích yên tĩnh không thích ồn ào. Sinh hoạt hàng ngày vô cùng khô khan, chỉ làm vườn tưới hoa, làm vườn tưới hoa.
Bởi vì hai người già đều không biết nấu cơm lắm, một ngày ba bữa thay phiên nhau làm. Lúc cả nhà Vương Văn Quảng đến thì Vương Giá Hiên - phó hiệu trưởng đại học Bình Thành ngày xưa, chuyên gia làm vườn bây giờ đang ở phòng bếp nấu mì.
Vốn dĩ định làm hai bát trác tương miến, cải xanh đã rửa sạch, thịt thì cắt xong, mì sợi cũng nghiền ra rồi mới phát hiện trong nhà không có tương ớt. Ông cụ không biết tại sao thấy hơi buồn bực, bảo bạn già nhanh chóng đến cửa hàng thực phẩm mua, Tào Lệ Quyên giả vờ không nghe thấy.
Hai người già đang giằng co, Triệu Trân Trân thân thiết gọi một tiếng “mẹ”. Cô bỏ đồ trong tay xuống, bế lấy thằng tư từ tay mẹ Trương, ánh mắt ra hiệu cho bà ấy mau đến phòng bếp nhìn xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tào Lệ Quyên không thích con dâu, nhưng thích con trai và cháu trai. Nhìn cháu trai nhỏ trắng trẻo mũm mĩm, gương mặt lạnh lùng hàng năm hiếm khi tươi cười.
Vương Giá Hiên càng không cần nói, thoát khỏi phòng bếp thì một tay dắt Kiến Dân, một tay dắt Kiến Quốc, trong lòng còn bế Kiến Xương bốn tuổi. Bốn ông cháu ngồi trước bàn cùng nhau đọc truyện cổ tích bản tiếng Anh. Ánh mắt cưng chiều của ông cụ và ánh mắt sùng bái của ba cháu trai, khiến hai vợ chồng Vương Văn Quảng cũng không dám quấy rầy quá.
Tào Lệ Quyên đang bế Kiến Minh hai tháng tuổi, càng nhìn càng thích, không nhịn được mà hôn má của cậu bé. Có nhiều người vây quanh như vậy, có lẽ Kiến Minh cũng rất vui, vui cười với bà nội.
Tào Lệ Quyên nhìn mà cả lòng đều tan chảy.
Ngay cả thái độ với Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân tốt hơn nhiều.
Từ lúc vào cửa trên mặt Triệu Trân Trân đã mang theo nụ cười vô cùng tự nhiên. Cô nhìn người chồng cười khoa trương hơn cả mình, cảm thấy bầu không khí đã được như ý muốn.
Cô kéo cánh tay nhỏ bé của con trai nhỏ, nói: “Mẹ! Mẹ biết từ trước đến giờ con không đủ sữa, lúc đầu sinh thằng cả, thằng hai và thằng ba, đều là quá nửa dùng sữa bột. Thằng tư ăn vô cùng khỏe, một hộp sữa bột mua vào tháng trước hai mươi ngày đã uống hết rồi. Nếu tính theo như vậy, càng lớn càng ăn khỏe, chắc chưa tới hai tháng, một tháng đã cần ít nhất hai hộp sữa bột. Cũng không biết làm sao phiếu sữa bột bây giờ vô cùng đắt hàng, mỗi tháng xin cũng chưa chắc đã có. Bên Văn Quảng cũng vậy, tháng trước đơn vị của anh ấy vốn không phát phiếu sữa bột. Mẹ có phiếu giàu có cho con không? Phiếu gì cũng được, con đi đổi phiếu sữa bột với người ta, cũng không thể để thằng bé đói!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro