Thập Niên 60: Người Qua Đường Dũng Mãnh
Chương 48
2024-11-19 19:47:52
Nói đến đây, Hoàng Thảo Hoa và Trần Thanh Bách nhìn nhau, cảm thấy nên dừng lại ở đây.
Hoàng Thảo Hoa nói:
“Vậy nhé, em cứ suy nghĩ kỹ, nếu chuyển hộ khẩu, thì sẽ tốt cho em và mấy đứa nhỏ, em thấy sao?”
Dương Thiến “ừm” một tiếng, tiễn hai người đi khuất mới quay vào nhà.
---
Trong nhà, mấy đứa trẻ ngồi quanh bàn ríu rít trò chuyện, nghe vui vẻ hẳn.
Thấy Dương Thiến bước vào, bọn trẻ lập tức ngừng nói, mắt sáng rỡ nhìn cô, đồng thanh gọi: “Mẹ/Dì ơi~”
Dương Thiến vẫn còn chút ngượng ngùng, gật đầu qua loa, hỏi:
“Các con đang nói chuyện gì mà vui thế?”
Đại Nha chỉ vào mấy túi trên bàn, khẽ nói:
“Bột mì, bột ngô, bột khoai và ngũ cốc.”
Dương Thiến nhướng mày, thảo nào vừa rồi cô nghe bọn trẻ ríu rít nhắc đến bánh ngô, bánh bao trắng, súp bánh bột mì.
Tiểu Nha cũng hít hít mũi, hớn hở nói:
“Nhiều lương thực quá!”
Lão Hải thì không ngại lau mũi, nằm bò ra đống túi, ngửa đầu nhìn Dương Thiến:
“Mẹ, mẹ, đây là lương thực nhà mình hết ạ?”
Dương Thiến nhìn khuôn mặt lem luốc của nó, có phần không đành lòng, nhưng vẫn gật đầu:
“Tất nhiên rồi, con biết chúng đến từ đâu không?”
Lão Hải cười toe toét:
“Đội trưởng và thím Hoàng mang tới.”
Tiểu Nha cũng chen vào nói:
“Con biết, con biết, là bà cụ và mẹ của Cẩu Thặng đền cho nhà mình đó. Họ cướp lương thực, là kẻ xấu!”
Hai đứa song sinh lập tức bắt chước Tiểu Nha, đồng thanh: “Xấu, xấu!”
Dương Thiến mỉm cười, đưa tiền cho mấy đứa xem:
“Không chỉ có lương thực, còn có cả tiền, đều là của nhà mình đấy. Hôm nay cũng muộn rồi, mai mẹ làm món ngon cho các con.”
Bọn trẻ nghe vậy, mắt sáng lên, Lão Hải và Tiểu Nha cùng hít mũi, nuốt nước bọt đánh ực.
Hai đứa song sinh cũng líu ríu: “Ăn, ăn, món ngon.”
Đại Nha đứng lên, cười khẽ:
“Dì ơi, để con giúp dì cất lương thực nhé.”
Dương Thiến vội ngăn lại, những thứ này rất nặng, cô bê còn mệt, nói gì đứa nhỏ.
“Cứ ăn cơm trước đã, ăn xong rồi tính.” Dương Thiến nói.
“Để con giúp dì nhóm lửa.” Đại Nha nhanh nhảu.
“Không cần đâu, con giúp dì trông hai em trai là được.” Dương Thiến từ chối, không định nấu món gì cầu kỳ, chỉ định hâm nóng mấy hộp cháo bát bảo để cả nhà ăn tạm.
Cô vào bếp, thấy mấy bát, cốc tre cô ngâm từ hôm qua đều được rửa sạch và đặt gọn gàng lên kệ, hỏi ra thì biết là Đại Nha làm theo lời dặn của cô, liền không hỏi thêm.
Cô rửa nồi, đổ nước vào rồi mới bắt đầu nhóm lửa.
Trời đã gần tối, làng quê không có điện, trong nhà cũng không có đèn dầu. Dù cô có đèn pin, nhưng cũng không thể tùy tiện mang ra dùng.
Dương Thiến bèn quyết định ăn qua loa một bữa, thời gian còn lại dành cho bọn trẻ và bản thân tắm gội.
Thực ra, nếu không phải vì hôm qua quá mệt, cô đã sớm muốn làm như vậy rồi. Chưa nói gì khác, ít nhất cũng phải quét dọn sạch sẽ trong ngoài nhà một lượt, tắm rửa cho bọn trẻ lem luốc, như thế mới dễ chịu.
Tối nay tắm trước đã, còn lại để mai tính.
Nghĩ đến đây, Dương Thiến bất giác nhớ tới giấc mơ đó.
Không biết có thực sự là do một điều gì kỳ bí hay chỉ là vì cô bị bệnh rồi khỏi, mà giờ đây toàn thân cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nghĩ ngợi, bỗng cô nghe thấy tiếng lạch cạch từ nồi.
Cô biết là nước đã nóng, bèn đứng dậy thử nhiệt độ, thấy vừa phải liền vớt cháo bát bảo ra, chia mỗi người một bát.
Cô rút kinh nghiệm hôm qua, không đun quá nóng, vừa đủ ấm để ăn được ngay.
Hoàng Thảo Hoa nói:
“Vậy nhé, em cứ suy nghĩ kỹ, nếu chuyển hộ khẩu, thì sẽ tốt cho em và mấy đứa nhỏ, em thấy sao?”
Dương Thiến “ừm” một tiếng, tiễn hai người đi khuất mới quay vào nhà.
---
Trong nhà, mấy đứa trẻ ngồi quanh bàn ríu rít trò chuyện, nghe vui vẻ hẳn.
Thấy Dương Thiến bước vào, bọn trẻ lập tức ngừng nói, mắt sáng rỡ nhìn cô, đồng thanh gọi: “Mẹ/Dì ơi~”
Dương Thiến vẫn còn chút ngượng ngùng, gật đầu qua loa, hỏi:
“Các con đang nói chuyện gì mà vui thế?”
Đại Nha chỉ vào mấy túi trên bàn, khẽ nói:
“Bột mì, bột ngô, bột khoai và ngũ cốc.”
Dương Thiến nhướng mày, thảo nào vừa rồi cô nghe bọn trẻ ríu rít nhắc đến bánh ngô, bánh bao trắng, súp bánh bột mì.
Tiểu Nha cũng hít hít mũi, hớn hở nói:
“Nhiều lương thực quá!”
Lão Hải thì không ngại lau mũi, nằm bò ra đống túi, ngửa đầu nhìn Dương Thiến:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ, mẹ, đây là lương thực nhà mình hết ạ?”
Dương Thiến nhìn khuôn mặt lem luốc của nó, có phần không đành lòng, nhưng vẫn gật đầu:
“Tất nhiên rồi, con biết chúng đến từ đâu không?”
Lão Hải cười toe toét:
“Đội trưởng và thím Hoàng mang tới.”
Tiểu Nha cũng chen vào nói:
“Con biết, con biết, là bà cụ và mẹ của Cẩu Thặng đền cho nhà mình đó. Họ cướp lương thực, là kẻ xấu!”
Hai đứa song sinh lập tức bắt chước Tiểu Nha, đồng thanh: “Xấu, xấu!”
Dương Thiến mỉm cười, đưa tiền cho mấy đứa xem:
“Không chỉ có lương thực, còn có cả tiền, đều là của nhà mình đấy. Hôm nay cũng muộn rồi, mai mẹ làm món ngon cho các con.”
Bọn trẻ nghe vậy, mắt sáng lên, Lão Hải và Tiểu Nha cùng hít mũi, nuốt nước bọt đánh ực.
Hai đứa song sinh cũng líu ríu: “Ăn, ăn, món ngon.”
Đại Nha đứng lên, cười khẽ:
“Dì ơi, để con giúp dì cất lương thực nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Thiến vội ngăn lại, những thứ này rất nặng, cô bê còn mệt, nói gì đứa nhỏ.
“Cứ ăn cơm trước đã, ăn xong rồi tính.” Dương Thiến nói.
“Để con giúp dì nhóm lửa.” Đại Nha nhanh nhảu.
“Không cần đâu, con giúp dì trông hai em trai là được.” Dương Thiến từ chối, không định nấu món gì cầu kỳ, chỉ định hâm nóng mấy hộp cháo bát bảo để cả nhà ăn tạm.
Cô vào bếp, thấy mấy bát, cốc tre cô ngâm từ hôm qua đều được rửa sạch và đặt gọn gàng lên kệ, hỏi ra thì biết là Đại Nha làm theo lời dặn của cô, liền không hỏi thêm.
Cô rửa nồi, đổ nước vào rồi mới bắt đầu nhóm lửa.
Trời đã gần tối, làng quê không có điện, trong nhà cũng không có đèn dầu. Dù cô có đèn pin, nhưng cũng không thể tùy tiện mang ra dùng.
Dương Thiến bèn quyết định ăn qua loa một bữa, thời gian còn lại dành cho bọn trẻ và bản thân tắm gội.
Thực ra, nếu không phải vì hôm qua quá mệt, cô đã sớm muốn làm như vậy rồi. Chưa nói gì khác, ít nhất cũng phải quét dọn sạch sẽ trong ngoài nhà một lượt, tắm rửa cho bọn trẻ lem luốc, như thế mới dễ chịu.
Tối nay tắm trước đã, còn lại để mai tính.
Nghĩ đến đây, Dương Thiến bất giác nhớ tới giấc mơ đó.
Không biết có thực sự là do một điều gì kỳ bí hay chỉ là vì cô bị bệnh rồi khỏi, mà giờ đây toàn thân cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nghĩ ngợi, bỗng cô nghe thấy tiếng lạch cạch từ nồi.
Cô biết là nước đã nóng, bèn đứng dậy thử nhiệt độ, thấy vừa phải liền vớt cháo bát bảo ra, chia mỗi người một bát.
Cô rút kinh nghiệm hôm qua, không đun quá nóng, vừa đủ ấm để ăn được ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro