Thập Niên 60: Người Qua Đường Dũng Mãnh
Chương 49
2024-11-19 19:47:52
Dương Thiến ăn đến ba bát mới thấy vừa bụng, rồi tranh thủ trước khi trời tối hẳn tắm rửa sạch sẽ cho mấy đứa nhỏ và cả bản thân, sắp xếp lại giường chiếu.
Lúc này trời đã tối, đặc biệt trong phòng ngủ này, nếu không nhờ chút ánh trăng chiếu qua cửa sổ, thì tuyệt đối đen kịt chẳng thấy gì.
Dương Thiến mò mẫm đặt mấy đứa nhỏ lên giường, Lão Hải là người đầu tiên có phản ứng, cậu bé reo lên: “Mềm quá, mẹ ơi, giường mềm thật đấy!”
Tiểu Nha cũng nhảy tưng tưng trên giường, trầm trồ nói: “Mềm ơi là mềm, mượt quá trời.”
Đại Nha kéo Tiểu Nha ngăn em lại, đồng thời bảo vệ hai đứa sinh đôi đang cười khúc khích bò khắp giường, rồi nhỏ giọng gọi Dương Thiến: “Dì…”
Trải qua thời gian ở bên cạnh, Dương Thiến nhận ra Đại Nha là đứa rất chu đáo và nhạy cảm. Cô xoa đầu Đại Nha, mái tóc cô bé vẫn còn hơi ẩm sau khi gội, rồi bảo: “Còn bé tí mà đã lo lắng đủ điều rồi.”
Đại Nha bặm môi, lại vội vàng chăm sóc hai đứa sinh đôi đang phấn khích, còn tiện thể ngăn Tiểu Nha và Lão Hải đang lăn lộn trên giường không bị rơi xuống.
Nhìn cảnh đó, Dương Thiến cảm thấy không khỏi có chút tự hào trong lòng.
Không phải cô chê bai, nhưng cái giường của cô trước đây thực ra chỉ là hai cái ghế dài ghép lại, bên trên là vài cây tre được buộc chặt lại với nhau. Mùa đông còn đỡ, có thể trải ít rơm với một tấm nệm mỏng lên, nhưng đến mùa hè thì trên người toàn là vết hằn, nằm rất cấn.
Cô phải lục trong không gian của mình để lấy cái đệm giường cũ ra, phủ thêm tấm nệm lên trên. Nghĩ cũng biết là thoải mái cỡ nào rồi.
Nhưng bận bịu thế này khiến chỗ cơm vừa ăn cũng tiêu hết rồi.
Nghĩ một lúc, Dương Thiến mò ra ngoài, lại vào không gian tìm thêm đồ ăn. Trong đầu cô bắt đầu suy tính cho những ngày tới.
Ngày mai ít nhất phải dọn dẹp lại căn nhà một lần, sau đó là chuyện lập hộ khẩu cho hai chị em Đại Nha. Tiếp đến phải suy nghĩ về chuyện của mình với nhà họ Thẩm nữa.
Dương Thiến dự định sẽ tách hộ với nhà họ Thẩm.
Hôm qua, số tiền tìm thấy ở nhà họ Trần không chỉ khiến dân làng sững sờ mà chính cô cũng ngạc nhiên. Phải biết rằng khi Trần Thanh Hà nhập ngũ vẫn còn trẻ hơn Thẩm Minh Duệ, vậy mà anh ấy lại mang về nhiều tiền như thế. Nghĩ đến đây, Dương Thiến cảm thấy nhà họ Thẩm chắc chắn cũng có của ăn của để, và dĩ nhiên không kém nhà họ Trần.
Là người ngoài, cô không tiện can dự vào việc nhà họ Trần, cũng không thể đường đường chính chính đứng ra làm chủ cho hai chị em Đại Nha. Nhưng với tư cách là vợ của người đã khuất là Thẩm Minh Duệ, ít nhất cô cũng có thể đòi quyền lợi cho mình.
Bí thư hôm qua nói rằng tiền tuất của Trần Thanh Hà là một nghìn đồng, vậy tiền của Thẩm Minh Duệ chắc chắn cũng không ít hơn con số đó. Cộng thêm tiền trợ cấp trước đây anh gửi về, Dương Thiến tính toán trong đầu xem liệu mình có thể nhận được bao nhiêu từ nhà họ Thẩm.
Những thứ đó là bảo đảm cho cuộc sống sau này của cô.
Ngoài ra, trong ký ức của thân xác này, khi Thẩm Minh Duệ cưới, ngoài tiền sính lễ 188 đồng, anh còn lén đưa cô hai trăm đồng nữa, sau này còn gửi thêm ít nhiều, dặn cô đừng nói cho ai trong nhà họ Thẩm biết.
Nguyên chủ cũng nghe lời, giấu tiền rất kỹ, ngày thường không tiêu pha lung tung, chỉ thỉnh thoảng lén giúp đỡ nhà mẹ đẻ một chút, nhưng chẳng tốn là bao.
Chỉ là người kia quá yếu đuối, dù giấu tiền kỹ càng nhưng không dám mang ra, lại bị người nhà họ Thẩm đánh đuổi nhiều lần nên đành cam chịu bỏ qua.
Lúc này trời đã tối, đặc biệt trong phòng ngủ này, nếu không nhờ chút ánh trăng chiếu qua cửa sổ, thì tuyệt đối đen kịt chẳng thấy gì.
Dương Thiến mò mẫm đặt mấy đứa nhỏ lên giường, Lão Hải là người đầu tiên có phản ứng, cậu bé reo lên: “Mềm quá, mẹ ơi, giường mềm thật đấy!”
Tiểu Nha cũng nhảy tưng tưng trên giường, trầm trồ nói: “Mềm ơi là mềm, mượt quá trời.”
Đại Nha kéo Tiểu Nha ngăn em lại, đồng thời bảo vệ hai đứa sinh đôi đang cười khúc khích bò khắp giường, rồi nhỏ giọng gọi Dương Thiến: “Dì…”
Trải qua thời gian ở bên cạnh, Dương Thiến nhận ra Đại Nha là đứa rất chu đáo và nhạy cảm. Cô xoa đầu Đại Nha, mái tóc cô bé vẫn còn hơi ẩm sau khi gội, rồi bảo: “Còn bé tí mà đã lo lắng đủ điều rồi.”
Đại Nha bặm môi, lại vội vàng chăm sóc hai đứa sinh đôi đang phấn khích, còn tiện thể ngăn Tiểu Nha và Lão Hải đang lăn lộn trên giường không bị rơi xuống.
Nhìn cảnh đó, Dương Thiến cảm thấy không khỏi có chút tự hào trong lòng.
Không phải cô chê bai, nhưng cái giường của cô trước đây thực ra chỉ là hai cái ghế dài ghép lại, bên trên là vài cây tre được buộc chặt lại với nhau. Mùa đông còn đỡ, có thể trải ít rơm với một tấm nệm mỏng lên, nhưng đến mùa hè thì trên người toàn là vết hằn, nằm rất cấn.
Cô phải lục trong không gian của mình để lấy cái đệm giường cũ ra, phủ thêm tấm nệm lên trên. Nghĩ cũng biết là thoải mái cỡ nào rồi.
Nhưng bận bịu thế này khiến chỗ cơm vừa ăn cũng tiêu hết rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ một lúc, Dương Thiến mò ra ngoài, lại vào không gian tìm thêm đồ ăn. Trong đầu cô bắt đầu suy tính cho những ngày tới.
Ngày mai ít nhất phải dọn dẹp lại căn nhà một lần, sau đó là chuyện lập hộ khẩu cho hai chị em Đại Nha. Tiếp đến phải suy nghĩ về chuyện của mình với nhà họ Thẩm nữa.
Dương Thiến dự định sẽ tách hộ với nhà họ Thẩm.
Hôm qua, số tiền tìm thấy ở nhà họ Trần không chỉ khiến dân làng sững sờ mà chính cô cũng ngạc nhiên. Phải biết rằng khi Trần Thanh Hà nhập ngũ vẫn còn trẻ hơn Thẩm Minh Duệ, vậy mà anh ấy lại mang về nhiều tiền như thế. Nghĩ đến đây, Dương Thiến cảm thấy nhà họ Thẩm chắc chắn cũng có của ăn của để, và dĩ nhiên không kém nhà họ Trần.
Là người ngoài, cô không tiện can dự vào việc nhà họ Trần, cũng không thể đường đường chính chính đứng ra làm chủ cho hai chị em Đại Nha. Nhưng với tư cách là vợ của người đã khuất là Thẩm Minh Duệ, ít nhất cô cũng có thể đòi quyền lợi cho mình.
Bí thư hôm qua nói rằng tiền tuất của Trần Thanh Hà là một nghìn đồng, vậy tiền của Thẩm Minh Duệ chắc chắn cũng không ít hơn con số đó. Cộng thêm tiền trợ cấp trước đây anh gửi về, Dương Thiến tính toán trong đầu xem liệu mình có thể nhận được bao nhiêu từ nhà họ Thẩm.
Những thứ đó là bảo đảm cho cuộc sống sau này của cô.
Ngoài ra, trong ký ức của thân xác này, khi Thẩm Minh Duệ cưới, ngoài tiền sính lễ 188 đồng, anh còn lén đưa cô hai trăm đồng nữa, sau này còn gửi thêm ít nhiều, dặn cô đừng nói cho ai trong nhà họ Thẩm biết.
Nguyên chủ cũng nghe lời, giấu tiền rất kỹ, ngày thường không tiêu pha lung tung, chỉ thỉnh thoảng lén giúp đỡ nhà mẹ đẻ một chút, nhưng chẳng tốn là bao.
Chỉ là người kia quá yếu đuối, dù giấu tiền kỹ càng nhưng không dám mang ra, lại bị người nhà họ Thẩm đánh đuổi nhiều lần nên đành cam chịu bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro