Thập Niên 60: Người Vợ Nhỏ Xinh Đẹp Của Đại Lão
Chuyến Đi Bất N...
2024-08-20 19:49:30
Đây là lần đầu tiên Ôn Ninh được ăn một món ngon như vậy từ khi đến thời đại này.
Hương thơm ngào ngạt của trứng gà và vị mềm mịn của bánh làm cô suýt nuốt luôn cả lưỡi.
Mẹ Ôn yêu thương cô như mẹ ruột của cô trước đây, điều này làm cô cảm thấy ấm áp hơn.
Vừa cắn một miếng bánh, Ôn Ninh đã chia một nửa cho mẹ: - Mẹ, mẹ cũng ăn đi.
- Mẹ ăn cái này làm gì, mẹ già rồi, ăn cái này lãng phí.
Con ăn đi, và đừng để Thiết Đản và Thiết Hoa thấy.
Mẹ Ôn đã trải qua những năm tháng chịu khổ vì quan niệm trọng nam khinh nữ, vì thế bà càng muốn con gái mình có cuộc sống tốt hơn.
So với ba người con trai, bà còn cưng chiều Ôn Ninh hơn.
Trong khi tư tưởng trọng nam khinh nữ rất phổ biến ở đội sản xuất, Ôn Ninh luôn là niềm mơ ước của các cô gái khác trong đội.
Nhìn con gái bị bệnh mãi không khỏi, mẹ Ôn càng thêm đau lòng, cần phải bồi bổ cho cô thật tốt.
- Đây còn hai viên kẹo trái cây nữa, con cầm mà từ từ ăn.
Ngọt miệng, đỡ đắng sau khi uống thuốc.
Chiếc bánh trứng gà và những viên kẹo trái cây này là nhờ người mang từ huyện về, không dễ dàng gì mua được, phải có phiếu thực phẩm và phiếu đường mới mua được, mà nhà bà thì không có điều kiện để mua nhiều.
Ôn Ninh gật đầu, cô không nói gì thêm, vì hiện tại cô cảm thấy mình còn đáng thương hơn cả hai đứa trẻ nhỏ.
Gia đình Ôn có tổng cộng mười người.
Ông bà Ôn có bốn người con.
Anh cả đã kết hôn được 6 năm, có một con trai và một con gái.
Anh hai kết hôn được hai năm nhưng chưa có con.
Còn lại là cặp song sinh Ôn Ninh và Ôn Bằng.
Hai đứa trẻ con của anh cả, tên là Thiết Đản và Thiết Hoa, một đứa 5 tuổi, một đứa 3 tuổi, đều rất dễ thương và nhanh nhẹn.
Chúng biết bà nội yêu cô của mình, nên thích quanh quẩn bên cô.
Người gốc trước đây không thích trẻ con, nên ít khi cho chúng thứ gì, nhưng Ôn Ninh thì khác.
Cô biết cách làm cho cuộc sống của mình dễ chịu hơn.
Chiếc kẹo trái cây mà mẹ Ôn cho hôm qua thật ra không ngon lắm, nhưng đó là thứ tốt nhất mà bà có thể cho.
Ôn Ninh ăn một viên để ngọt miệng, còn viên còn lại cô dùng để "mua chuộc" hai đứa cháu nhặt rơm trải giường cho mình.
Hai đứa nhỏ vốn rất nhanh nhẹn, làm việc này cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã trải xong giường cho cô, nhận được viên kẹo, chúng liền chia nhau ra mỗi đứa một nửa, vui vẻ mút.
- Cảm ơn cô! Cô, cô thật tốt! Cuối cùng thì cô của chúng cũng cho kẹo ăn, đúng là mặt trời mọc từ phía Tây rồi.
Ôn Ninh ngồi trên chiếc giường cũ kỹ, hơi lười biếng nói: - Hai đứa nhỏ miệng ngọt thật đấy, nói thêm vài câu dễ nghe nữa đi.
Thiết Đản nhanh nhẹn vuốt mông ngựa: - Cô ơi, cô tốt nhất rồi! Tốt hơn cả ba mẹ cháu nữa! Thiết Hoa thấy anh mình nhanh tay chiếm trước, không muốn thua kém: - Cô ơi, cô là đẹp nhất đội sản xuất! Không đúng, đẹp nhất cả xã luôn! Thiết Đản giọng vang dội, gần như hét lên.
Ôn Ninh che tai, cười đến mắt cong cong: - Đủ rồi, đủ rồi.
Hai đứa trẻ xong việc đứng bên giường, trông chờ nhìn cô.
Nhưng Ôn Ninh chỉ đưa tay xoa đầu chúng: - Nhìn cô làm gì? Hết kẹo rồi, mau đi ra đi.
Thiết Đản và Thiết Hoa: - Tiếc quá! Những ngày gần đây, đội sản xuất có nhiều tin đồn, sôi nổi nhất chính là tin con gái của Trương Hải Yến, Tưởng Dung, sắp lấy chồng là quan chức.
Nhà Trương đã nhiều lần lên huyện mua vải vóc, còn mua thêm không ít kẹo trái cây, khiến xã viên ai cũng thèm thuồng.
Rốt cuộc, đây đều là những thứ phải có phiếu mới mua được, rất hiếm.
- Không chỉ có vậy đâu, nhà tôi con rể là doanh trưởng, tích cóp được nhiều phiếu, còn mua ấm nước, bồn tráng men, chén men...
Hương thơm ngào ngạt của trứng gà và vị mềm mịn của bánh làm cô suýt nuốt luôn cả lưỡi.
Mẹ Ôn yêu thương cô như mẹ ruột của cô trước đây, điều này làm cô cảm thấy ấm áp hơn.
Vừa cắn một miếng bánh, Ôn Ninh đã chia một nửa cho mẹ: - Mẹ, mẹ cũng ăn đi.
- Mẹ ăn cái này làm gì, mẹ già rồi, ăn cái này lãng phí.
Con ăn đi, và đừng để Thiết Đản và Thiết Hoa thấy.
Mẹ Ôn đã trải qua những năm tháng chịu khổ vì quan niệm trọng nam khinh nữ, vì thế bà càng muốn con gái mình có cuộc sống tốt hơn.
So với ba người con trai, bà còn cưng chiều Ôn Ninh hơn.
Trong khi tư tưởng trọng nam khinh nữ rất phổ biến ở đội sản xuất, Ôn Ninh luôn là niềm mơ ước của các cô gái khác trong đội.
Nhìn con gái bị bệnh mãi không khỏi, mẹ Ôn càng thêm đau lòng, cần phải bồi bổ cho cô thật tốt.
- Đây còn hai viên kẹo trái cây nữa, con cầm mà từ từ ăn.
Ngọt miệng, đỡ đắng sau khi uống thuốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếc bánh trứng gà và những viên kẹo trái cây này là nhờ người mang từ huyện về, không dễ dàng gì mua được, phải có phiếu thực phẩm và phiếu đường mới mua được, mà nhà bà thì không có điều kiện để mua nhiều.
Ôn Ninh gật đầu, cô không nói gì thêm, vì hiện tại cô cảm thấy mình còn đáng thương hơn cả hai đứa trẻ nhỏ.
Gia đình Ôn có tổng cộng mười người.
Ông bà Ôn có bốn người con.
Anh cả đã kết hôn được 6 năm, có một con trai và một con gái.
Anh hai kết hôn được hai năm nhưng chưa có con.
Còn lại là cặp song sinh Ôn Ninh và Ôn Bằng.
Hai đứa trẻ con của anh cả, tên là Thiết Đản và Thiết Hoa, một đứa 5 tuổi, một đứa 3 tuổi, đều rất dễ thương và nhanh nhẹn.
Chúng biết bà nội yêu cô của mình, nên thích quanh quẩn bên cô.
Người gốc trước đây không thích trẻ con, nên ít khi cho chúng thứ gì, nhưng Ôn Ninh thì khác.
Cô biết cách làm cho cuộc sống của mình dễ chịu hơn.
Chiếc kẹo trái cây mà mẹ Ôn cho hôm qua thật ra không ngon lắm, nhưng đó là thứ tốt nhất mà bà có thể cho.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Ninh ăn một viên để ngọt miệng, còn viên còn lại cô dùng để "mua chuộc" hai đứa cháu nhặt rơm trải giường cho mình.
Hai đứa nhỏ vốn rất nhanh nhẹn, làm việc này cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã trải xong giường cho cô, nhận được viên kẹo, chúng liền chia nhau ra mỗi đứa một nửa, vui vẻ mút.
- Cảm ơn cô! Cô, cô thật tốt! Cuối cùng thì cô của chúng cũng cho kẹo ăn, đúng là mặt trời mọc từ phía Tây rồi.
Ôn Ninh ngồi trên chiếc giường cũ kỹ, hơi lười biếng nói: - Hai đứa nhỏ miệng ngọt thật đấy, nói thêm vài câu dễ nghe nữa đi.
Thiết Đản nhanh nhẹn vuốt mông ngựa: - Cô ơi, cô tốt nhất rồi! Tốt hơn cả ba mẹ cháu nữa! Thiết Hoa thấy anh mình nhanh tay chiếm trước, không muốn thua kém: - Cô ơi, cô là đẹp nhất đội sản xuất! Không đúng, đẹp nhất cả xã luôn! Thiết Đản giọng vang dội, gần như hét lên.
Ôn Ninh che tai, cười đến mắt cong cong: - Đủ rồi, đủ rồi.
Hai đứa trẻ xong việc đứng bên giường, trông chờ nhìn cô.
Nhưng Ôn Ninh chỉ đưa tay xoa đầu chúng: - Nhìn cô làm gì? Hết kẹo rồi, mau đi ra đi.
Thiết Đản và Thiết Hoa: - Tiếc quá! Những ngày gần đây, đội sản xuất có nhiều tin đồn, sôi nổi nhất chính là tin con gái của Trương Hải Yến, Tưởng Dung, sắp lấy chồng là quan chức.
Nhà Trương đã nhiều lần lên huyện mua vải vóc, còn mua thêm không ít kẹo trái cây, khiến xã viên ai cũng thèm thuồng.
Rốt cuộc, đây đều là những thứ phải có phiếu mới mua được, rất hiếm.
- Không chỉ có vậy đâu, nhà tôi con rể là doanh trưởng, tích cóp được nhiều phiếu, còn mua ấm nước, bồn tráng men, chén men...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro