Hứa Hẹn 2
2024-08-07 18:36:42
Hắc Bàn tưởng rằng chính sức hấp dẫn của nó đã mê hoặc Nhóc Mập trước mặt, nhưng ai mà biết được, nó mới thực sự là người bị nhắm tới, vậy mà còn vui vẻ với giấc mộng của riêng mình.
“Nhóc Mập, cậu có kẹo ngọt không?”
“Nhóc Mập, cậu có những chiếc bánh quy thơm ngon rắc hạt vừng không?”
“Còn nữa, Nhóc Mập cậu…”
Hắc Bàn gặm hạt đậu phộng, đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu xanh ánh lên vẻ khao khát, hai chiếc răng cửa đang di chuyển nhanh chóng. Một lúc sau, hạt đậu phộng dần biến mất trong miệng của Hắc Bàn, dáng vẻ nhỏ bé đó đáng yêu đến cỡ nào.
Làm một con chuột nhỏ siêng năng, cuộc sống của Hắc Bàn cũng coi như là đủ dinh dưỡng, trước giờ chưa từng bị đói.
Chỉ cần ở ngoài đồng có khoai lang, bắp, đậu phộng và hạt thóc, thì trong hang của nó cũng sẽ sớm tràn ngập.
Duy chỉ có những thứ hiếm hoi như kẹo ngọt, bánh quy đều được giấu kín trong nhà, chúng nó căn bản không có cơ hội được ăn.
Trong cuộc đời của con chuột Hắc Bàn, lần đầu tiên được ăn đường trắng là do chú ba của dì hai nhà hàng xóm lấy chồng vào thành phố tặng cho nó khi về quê thăm họ hàng.
Nó may mắn được chia cho một miếng, đầu lưỡi vừa liếm một miếng liền tan hết. Hương vị ngọt ngào đó, cả đời này nó cũng không quên được.
Làm một con chuột có ý chí cầu tiến, mục tiêu cả đời này của nó chính là được ăn tất cả những món ngon trên thế giới. Nhưng là một con chuột, lại là một con chuột ngoại tộc trong nhà chuột, nguyện vọng này của nó thật quá xa vời.
Cố An An lắc đầu, ngồi trên chiếc xe độc quyền của mình, nghe con chuột nói chuyện không ngừng từ đầu đến cuối, rất tò mò làm sao nó có thể nói chuyện được rõ ràng trong khi đang ăn.
“Thì ra cậu không có à?” Hắc Bàn có chút thất vọng, đem vỏ đậu phộng quẳn sang một bên, không biết ở đâu lại biến ra một hạt hoa hướng dương.
Cố An An trầm mặc nhìn cái bụng béo tròn của nó, nghĩ đến cái hang mà nó vừa chui ra, cũng không biết khi ăn xong những thứ này, nó còn có thể chui vào trong không.
“Cậu yên tâm, chuột mặc dù mập, nhưng mà độ đàn hồi rất tốt, cái động lớn như vậy, chuột nhất định chui vào được.”
Hắc Bàn đắc ý vỗ vỗ cái bụng của mình, gây ra một trận rung rinh, ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên, giống như con chuột bị kẹt ở cửa hang lúc nãy không phải là nó vậy.
“Mặc dù bây giờ tôi không có những thứ mà cậu nói, nhưng mà qua một thời gian, đợi tôi lớn thêm một chút nữa thì sẽ có rồi.”
Cố An An nghĩ, chờ thêm nửa năm nữa, đợi cô học biết đi, thì cô có thể lấy đồ ở trong hộp bánh rồi.
Nhìn dáng vẻ của Hắc Bàn cũng không ăn được bao nhiêu, cho dù cộng thêm Hắc Nữu, cô cũng có thể cung cấp được.
“Thật sao!”
Hắc Bàn đột nhiên để hạt hướng dương đã gặm được một nửa xuống, tia sáng trong đôi mắt nhỏ lóe lên. Nếu lúc này có hiệu ứng đặc biệt làm nền, Cố An An cảm thấy mình có thể nhìn thấy một mảnh ngôi sao nhỏ.
Nhưng cô cũng có chút lo lắng, đó chính là con chuột tham ăn ở trước mặt này có thể sống được lâu như vậy sao.
Theo như cô biết, tuổi thọ của những con chuột bình thường chỉ từ ba đến năm tháng, dài nhất cũng không quá một năm.
Không biết Hắc Bàn bao lớn, nhìn thì chắc cũng có lẽ đã là một con chuột thành niên rồi?
“Năm nay tôi sáu tuổi rồi, Hắc Nữu và tôi là cùng một chuột mẹ sinh ra.” Cố An An nghĩ trong lòng, Hắc Bàn đều nghe thấy.
Nói đến cũng lạ, trong tình huống bình thường, một lần chuột sẽ sinh năm đến sáu con, sau này mỗi thai sẽ thêm một con, cho đến khi một thai 15 -16 con.
Lúc Hắc Bàn và Hắc Nữu sinh ra lớn gần bằng những con chuột tròn tháng khác, thai của mẹ chúng dự kiến sẽ có 12 con, kết quả chỉ sinh ra hai chúng nó.
Từ nhỏ, Hắc Bàn và Hắc Nữu đã không giống với những con chuột khác, chúng nó thông minh hơn những con chuột khác một chút.
Hơn nữa mô hình phát triển của nhà chuột ở trên hai con chuột chúng nó có chút vấn đề. Sáu năm trôi qua, chúng nó cũng chỉ lớn hơn một chút so với lúc mới sinh ra.
Bây giờ ở đàn chuột trong vòng mười dặm này, hai chúng nó còn là lão lão lão lão tổ tông rồi.
Cố An An có cảm giác dường như mình đã tìm ra nguyên nhân tại sao mình có thể nghe hiểu lời của chúng nó rồi.
Có lẽ, những động vật bình thường căn bản không có năng lực giao tiếp, chỉ là suy đoán này vẫn chưa được kiểm chứng.
“Cậu yên tâm, chuột sẽ không lấy không đồ của cậu đâu, đợi khi thảm họa năm sau xảy ra, chuột sẽ không để cho cậu chết đói.”
“Nhóc Mập, cậu có kẹo ngọt không?”
“Nhóc Mập, cậu có những chiếc bánh quy thơm ngon rắc hạt vừng không?”
“Còn nữa, Nhóc Mập cậu…”
Hắc Bàn gặm hạt đậu phộng, đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu xanh ánh lên vẻ khao khát, hai chiếc răng cửa đang di chuyển nhanh chóng. Một lúc sau, hạt đậu phộng dần biến mất trong miệng của Hắc Bàn, dáng vẻ nhỏ bé đó đáng yêu đến cỡ nào.
Làm một con chuột nhỏ siêng năng, cuộc sống của Hắc Bàn cũng coi như là đủ dinh dưỡng, trước giờ chưa từng bị đói.
Chỉ cần ở ngoài đồng có khoai lang, bắp, đậu phộng và hạt thóc, thì trong hang của nó cũng sẽ sớm tràn ngập.
Duy chỉ có những thứ hiếm hoi như kẹo ngọt, bánh quy đều được giấu kín trong nhà, chúng nó căn bản không có cơ hội được ăn.
Trong cuộc đời của con chuột Hắc Bàn, lần đầu tiên được ăn đường trắng là do chú ba của dì hai nhà hàng xóm lấy chồng vào thành phố tặng cho nó khi về quê thăm họ hàng.
Nó may mắn được chia cho một miếng, đầu lưỡi vừa liếm một miếng liền tan hết. Hương vị ngọt ngào đó, cả đời này nó cũng không quên được.
Làm một con chuột có ý chí cầu tiến, mục tiêu cả đời này của nó chính là được ăn tất cả những món ngon trên thế giới. Nhưng là một con chuột, lại là một con chuột ngoại tộc trong nhà chuột, nguyện vọng này của nó thật quá xa vời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố An An lắc đầu, ngồi trên chiếc xe độc quyền của mình, nghe con chuột nói chuyện không ngừng từ đầu đến cuối, rất tò mò làm sao nó có thể nói chuyện được rõ ràng trong khi đang ăn.
“Thì ra cậu không có à?” Hắc Bàn có chút thất vọng, đem vỏ đậu phộng quẳn sang một bên, không biết ở đâu lại biến ra một hạt hoa hướng dương.
Cố An An trầm mặc nhìn cái bụng béo tròn của nó, nghĩ đến cái hang mà nó vừa chui ra, cũng không biết khi ăn xong những thứ này, nó còn có thể chui vào trong không.
“Cậu yên tâm, chuột mặc dù mập, nhưng mà độ đàn hồi rất tốt, cái động lớn như vậy, chuột nhất định chui vào được.”
Hắc Bàn đắc ý vỗ vỗ cái bụng của mình, gây ra một trận rung rinh, ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên, giống như con chuột bị kẹt ở cửa hang lúc nãy không phải là nó vậy.
“Mặc dù bây giờ tôi không có những thứ mà cậu nói, nhưng mà qua một thời gian, đợi tôi lớn thêm một chút nữa thì sẽ có rồi.”
Cố An An nghĩ, chờ thêm nửa năm nữa, đợi cô học biết đi, thì cô có thể lấy đồ ở trong hộp bánh rồi.
Nhìn dáng vẻ của Hắc Bàn cũng không ăn được bao nhiêu, cho dù cộng thêm Hắc Nữu, cô cũng có thể cung cấp được.
“Thật sao!”
Hắc Bàn đột nhiên để hạt hướng dương đã gặm được một nửa xuống, tia sáng trong đôi mắt nhỏ lóe lên. Nếu lúc này có hiệu ứng đặc biệt làm nền, Cố An An cảm thấy mình có thể nhìn thấy một mảnh ngôi sao nhỏ.
Nhưng cô cũng có chút lo lắng, đó chính là con chuột tham ăn ở trước mặt này có thể sống được lâu như vậy sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo như cô biết, tuổi thọ của những con chuột bình thường chỉ từ ba đến năm tháng, dài nhất cũng không quá một năm.
Không biết Hắc Bàn bao lớn, nhìn thì chắc cũng có lẽ đã là một con chuột thành niên rồi?
“Năm nay tôi sáu tuổi rồi, Hắc Nữu và tôi là cùng một chuột mẹ sinh ra.” Cố An An nghĩ trong lòng, Hắc Bàn đều nghe thấy.
Nói đến cũng lạ, trong tình huống bình thường, một lần chuột sẽ sinh năm đến sáu con, sau này mỗi thai sẽ thêm một con, cho đến khi một thai 15 -16 con.
Lúc Hắc Bàn và Hắc Nữu sinh ra lớn gần bằng những con chuột tròn tháng khác, thai của mẹ chúng dự kiến sẽ có 12 con, kết quả chỉ sinh ra hai chúng nó.
Từ nhỏ, Hắc Bàn và Hắc Nữu đã không giống với những con chuột khác, chúng nó thông minh hơn những con chuột khác một chút.
Hơn nữa mô hình phát triển của nhà chuột ở trên hai con chuột chúng nó có chút vấn đề. Sáu năm trôi qua, chúng nó cũng chỉ lớn hơn một chút so với lúc mới sinh ra.
Bây giờ ở đàn chuột trong vòng mười dặm này, hai chúng nó còn là lão lão lão lão tổ tông rồi.
Cố An An có cảm giác dường như mình đã tìm ra nguyên nhân tại sao mình có thể nghe hiểu lời của chúng nó rồi.
Có lẽ, những động vật bình thường căn bản không có năng lực giao tiếp, chỉ là suy đoán này vẫn chưa được kiểm chứng.
“Cậu yên tâm, chuột sẽ không lấy không đồ của cậu đâu, đợi khi thảm họa năm sau xảy ra, chuột sẽ không để cho cậu chết đói.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro