Phân Biệt Đối X...
2024-08-07 18:36:42
Những đứa trẻ chưa thể ra đồng cũng có khẩu phần ăn giống như người lớn, hơn nữa ăn còn nhiệt tình hơn so với những người lớn làm việc ngoài ruộng nửa ngày.
"Đưa thịt gà đây.”
Cố Hướng Quốc hung dữ nói với mấy đứa em họ ngồi bên cạnh, không đợi các em trả lời, liền vươn đũa bới trong bát các em một lượt, gắp tất cả thịt trong đó vào bát của mình, rồi thỏa mãn ăn từng miếng từng miếng.
Cố Hướng Quốc là cháu trai cả của nhà họ Cố, năm nay sáu tuổi, trước nó còn có người chị gái tám tuổi là Cố Hồng. Đầu nó tròn tròn, nhìn qua trắng trẻo mập mạp, cũng khá đáng yêu. Nhưng tia đáng yêu nhỏ nhoi này đã bị dáng vẻ hung dữ kiêu căng vừa nãy đập tan hết.
Lúc trước toàn ăn mấy thứ như dưa muối bánh bao, cải trắng miến sợi như thế này sao, toàn là những thứ không có dầu mỡ gì, đạm bạc như vậy. Cố An An lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi mở to hai mắt.
Nhỏ tuổi nhất trong đám trẻ là Cố Lệ, năm nay mới ba tuổi, miễn cưỡng có thể tự mình ăn cơm, nhìn mấy miếng thịt bị anh cả cướp đi, cô bé bĩu môi, tựa như sắp khóc, nhưng lại bị Điền Phương ngồi bên cạnh dùng đũa vỗ nhẹ vào miệng.
“Khóc cái gì mà khóc, còn không mau ăn đi, cẩn thận đến cháo cũng không còn mà ăn nữa đấy.”
Con gái bị ủy khuất, người làm mẹ lại tựa như không nhìn thấy. Điền Phương lúc trước nhu nhược bao nhiêu, nhưng ở trước mặt mấy đứa con gái lại rất cứng rắn.
Cố Lệ nhỏ giọng nức nở, cũng không dám khóc thành tiếng, cố nén lại nước mắt chăm chú ăn nốt bát cháo trước mặt. Cô bé bắt đầu ăn nhanh hơn, giống như sợ lời mẹ nói thành sự thật, ăn chậm một chút, anh họ sẽ đem cháo trong bát đổ đi.
Người xung quanh đều nhìn thấy cảnh này nhưng không lên tiếng, chỉ cặm cụi ăn cơm của mình. Cố An An cảm thấy khó hiểu, nghĩ mãi mà không rõ vì sao.
Trọng nam khinh nữ à? Nhưng chị họ Cố Hồng con bác dâu cả vẫn vui vẻ ăn thịt trong bát của mình, còn lấy được một miếng trong bát của em trai. Mà cha mẹ nó trông cũng rất yêu thương nó, bà nội cũng coi cô như bảo bối mà nâng niu, vậy tại sao mấy chị họ nhà bác hai lại khổ như vậy chứ?
Cố An An mới xuyên về chưa lâu, nên cũng không hiểu biết quá nhiều về gia đình này. Thấy cảnh tượng hôm nay, cô chợt cảm thấy ba người chị họ kia thật sự rất đáng thương, nhưng cũng không làm được gì với cái thân thể nhỏ xíu này.
Giữ trưa là thời điểm ánh mặt trời gay gắt nhất, người trong thôn đều ở nhà ngủ trưa để lấy lại sức chiều còn ra đồng.
Giường đất trong nhà đã trải chiếu cỏ lau, Cố An An mặc một cái yếm màu đỏ, trên mông quấn một cái tã, tay chân mở rộng bá đạo chiếm vị trí chính giữa trên giường.
Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ nằm phía bên trái của cô. Cố Nhã Cầm cầm một cái quạt hương bồ, mắt nhắm lại, nghiêng người quạt cho các con.
Ánh nắng mặt trời tháng bảy thật sự rất có hại. Hai anh em Cố Hướng Văn không thể nào ngủ được, ánh mắt lờ mờ đảo quanh. Thấy em gái ngủ trông thật đáng yêu, nước miếng còn bất giác từ khóe miệng tràn ra, thế là liền kéo một góc yếm của cô, khẽ lau nước miếng. Không lâu sau, cái yếm ướt sũng, trên đó toàn là nước miếng của em gái.
Hai anh em đang buồn bực nghiên cứu xem sao em gái lại thích chảy nước miếng như vậy, thì chợt thấy cha đi thị trấn giao hàng nhiều ngày đã trở về, trong lúc quá vui mừng đã quên áp chế âm thanh, nên đã làm mọi người tỉnh giấc hết.
Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ nhanh nhẹn bò xuống giường, mỗi đứa ôm một bên chân Cố Kiến Nghiệp, nhìn đồ trong tay ông mà hét chói tai, ánh mắt tỏa sáng.
“Không có lương tâm, suốt ngày chỉ biết đến ăn.”
Hai tay Cố Kiến Nghiệp vỗ nhẹ lên đầu hai đứa con trai, Hướng Văn và Hướng Vũ cũng không cảm thấy đau, ôm đầu cười hắc hắc, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào hay tay đang giơ lên của Cố Kiến Nghiệp.
Trên tay Cố Kiến Nghiệp cầm hai cây kem đậu xanh. Đây là ông mua từ thị trấn về, trên đường đi đều cẩn thận dùng vải bông bọc lại, hiện tại cũng bị chảy hơn phân nửa, sờ bên trong vỏ bọc toàn chất lỏng, nhưng vẫn lành lạnh.
“Vào bếp lấy bát tự đổ ra ăn nhé, đừng quên mời ông bà.”
Cố Kiến Nghiệp cẩn thận dặn dò, hai đứa nhỏ hoan hô nhận lấy que kem, cũng không biết có nghe rõ bố dặn gì hay không.
"Đưa thịt gà đây.”
Cố Hướng Quốc hung dữ nói với mấy đứa em họ ngồi bên cạnh, không đợi các em trả lời, liền vươn đũa bới trong bát các em một lượt, gắp tất cả thịt trong đó vào bát của mình, rồi thỏa mãn ăn từng miếng từng miếng.
Cố Hướng Quốc là cháu trai cả của nhà họ Cố, năm nay sáu tuổi, trước nó còn có người chị gái tám tuổi là Cố Hồng. Đầu nó tròn tròn, nhìn qua trắng trẻo mập mạp, cũng khá đáng yêu. Nhưng tia đáng yêu nhỏ nhoi này đã bị dáng vẻ hung dữ kiêu căng vừa nãy đập tan hết.
Lúc trước toàn ăn mấy thứ như dưa muối bánh bao, cải trắng miến sợi như thế này sao, toàn là những thứ không có dầu mỡ gì, đạm bạc như vậy. Cố An An lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi mở to hai mắt.
Nhỏ tuổi nhất trong đám trẻ là Cố Lệ, năm nay mới ba tuổi, miễn cưỡng có thể tự mình ăn cơm, nhìn mấy miếng thịt bị anh cả cướp đi, cô bé bĩu môi, tựa như sắp khóc, nhưng lại bị Điền Phương ngồi bên cạnh dùng đũa vỗ nhẹ vào miệng.
“Khóc cái gì mà khóc, còn không mau ăn đi, cẩn thận đến cháo cũng không còn mà ăn nữa đấy.”
Con gái bị ủy khuất, người làm mẹ lại tựa như không nhìn thấy. Điền Phương lúc trước nhu nhược bao nhiêu, nhưng ở trước mặt mấy đứa con gái lại rất cứng rắn.
Cố Lệ nhỏ giọng nức nở, cũng không dám khóc thành tiếng, cố nén lại nước mắt chăm chú ăn nốt bát cháo trước mặt. Cô bé bắt đầu ăn nhanh hơn, giống như sợ lời mẹ nói thành sự thật, ăn chậm một chút, anh họ sẽ đem cháo trong bát đổ đi.
Người xung quanh đều nhìn thấy cảnh này nhưng không lên tiếng, chỉ cặm cụi ăn cơm của mình. Cố An An cảm thấy khó hiểu, nghĩ mãi mà không rõ vì sao.
Trọng nam khinh nữ à? Nhưng chị họ Cố Hồng con bác dâu cả vẫn vui vẻ ăn thịt trong bát của mình, còn lấy được một miếng trong bát của em trai. Mà cha mẹ nó trông cũng rất yêu thương nó, bà nội cũng coi cô như bảo bối mà nâng niu, vậy tại sao mấy chị họ nhà bác hai lại khổ như vậy chứ?
Cố An An mới xuyên về chưa lâu, nên cũng không hiểu biết quá nhiều về gia đình này. Thấy cảnh tượng hôm nay, cô chợt cảm thấy ba người chị họ kia thật sự rất đáng thương, nhưng cũng không làm được gì với cái thân thể nhỏ xíu này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giữ trưa là thời điểm ánh mặt trời gay gắt nhất, người trong thôn đều ở nhà ngủ trưa để lấy lại sức chiều còn ra đồng.
Giường đất trong nhà đã trải chiếu cỏ lau, Cố An An mặc một cái yếm màu đỏ, trên mông quấn một cái tã, tay chân mở rộng bá đạo chiếm vị trí chính giữa trên giường.
Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ nằm phía bên trái của cô. Cố Nhã Cầm cầm một cái quạt hương bồ, mắt nhắm lại, nghiêng người quạt cho các con.
Ánh nắng mặt trời tháng bảy thật sự rất có hại. Hai anh em Cố Hướng Văn không thể nào ngủ được, ánh mắt lờ mờ đảo quanh. Thấy em gái ngủ trông thật đáng yêu, nước miếng còn bất giác từ khóe miệng tràn ra, thế là liền kéo một góc yếm của cô, khẽ lau nước miếng. Không lâu sau, cái yếm ướt sũng, trên đó toàn là nước miếng của em gái.
Hai anh em đang buồn bực nghiên cứu xem sao em gái lại thích chảy nước miếng như vậy, thì chợt thấy cha đi thị trấn giao hàng nhiều ngày đã trở về, trong lúc quá vui mừng đã quên áp chế âm thanh, nên đã làm mọi người tỉnh giấc hết.
Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ nhanh nhẹn bò xuống giường, mỗi đứa ôm một bên chân Cố Kiến Nghiệp, nhìn đồ trong tay ông mà hét chói tai, ánh mắt tỏa sáng.
“Không có lương tâm, suốt ngày chỉ biết đến ăn.”
Hai tay Cố Kiến Nghiệp vỗ nhẹ lên đầu hai đứa con trai, Hướng Văn và Hướng Vũ cũng không cảm thấy đau, ôm đầu cười hắc hắc, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào hay tay đang giơ lên của Cố Kiến Nghiệp.
Trên tay Cố Kiến Nghiệp cầm hai cây kem đậu xanh. Đây là ông mua từ thị trấn về, trên đường đi đều cẩn thận dùng vải bông bọc lại, hiện tại cũng bị chảy hơn phân nửa, sờ bên trong vỏ bọc toàn chất lỏng, nhưng vẫn lành lạnh.
“Vào bếp lấy bát tự đổ ra ăn nhé, đừng quên mời ông bà.”
Cố Kiến Nghiệp cẩn thận dặn dò, hai đứa nhỏ hoan hô nhận lấy que kem, cũng không biết có nghe rõ bố dặn gì hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro