Sinh Thêm Đứa C...
2024-08-07 18:36:42
May mắn thay cha cô cũng không phụ sự mong đợi của cô.
"Muốn con gái thì tự sinh đi. Bảo bối nhà tôi không lấy chồng. Anh bỏ ngay ý định đó qua một bên cho tôi."
Vừa dứt lời, cả hai người đều đơ ra, sắc mặt Dư Khôn Thành đen lại.
"Không, ý của tôi không phải là như vậy——" Cố Kiến Nghiệp nghĩ đến tình hình trong nhà, vội vàng muốn giải thích.
"Không sao, tôi và anh cũng không quen biết nhau.” Dư Khôn Thành dùng sức đấm thật mạnh vào người Cố Kiến Nghiệp. Cố Kiến Nghiệp cũng phối hợp che ngực trái lại.
"Anh không cho cũng không sao. Chờ Dương Tử trưởng thành thì chắc chắn sẽ lừa con gái yêu quý của anh thôi. Nữ sanh ngoại tộc, đến lúc đó không biết sẽ hiếu kính với người cha ruột là anh hay cha chồng như tôi đây."
Dư Khôn Thành vỗ vỗ cái đầu nhỏ của đứa con trai đang đứng kế bên, để nó nhìn kỹ cô vợ tương lai đang được cha vợ ôm trong lòng.
Dư Dương nhếch miệng nhìn Cố An An mập mạp đang nằm trong lòng Cố Kiến Nghiệp. Cậu ta không muốn lấy một cái bánh bao trắng làm vợ đâu, mà lấy vợ có gì tốt chứ, giống mẹ cậu ngày nào cũng cãi nhau với cha sao. Cậu chẳng muốn chút nào.
Bánh bao trắng?
Cố An An không hề biết mình bị một đứa nhóc bốn năm tuổi chê cười. Cô nghe cha mình từ chối thì thở phào nhẹ nhõm, dù nói thằng nhóc này đến hôn cũng không biết là gì nhưng cô cũng cảm thấy là lạ.
Dư Khôn Thành đến nhanh đi cũng nhanh. Ông ta để xuống một túi lương thực và một cái bao, nói với Cố Kiến Nghiệp mấy câu rồi vội vã rời đi. Cố An An nhìn thằng nhóc nhỏ kiêu ngạo đứng cạnh ba mình, rất muốn hét lên với người đàn ông đang đi ra ngoài.
Chú ơi, chú bỏ quên con trai rồi kìa!
Có điều, câu nói này chỉ giữ trong đầu. Nhìn túi lương thực và bao quần áo kia, cô cũng đoán được thằng nhóc thối kia chắc sẽ ở nhà mình một thời gian.
"Em tên gì?"
Cố Kiến Nghiệp phải đi ra đồng tìm người. Ông đặt mấy đứa nhỏ xuống chiếu, rồi dặn dò hai anh em song sinh năm nay đã năm tuổi trông chừng em trai và em gái.
"Hai người tên gì?" Dư Dương không trả lời mà hỏi ngược lại hai anh em. Sắc mặt có vẻ ngang ngược, tất nhiên là do bất mãn khi bị cha mình đưa tới vùng quê này.
"Anh tên Cố Hướng Văn, đây là em trai anh Cố Hướng Vũ. Kia là em gái của tụi anh, Cố An An.”
Cố Hướng Văn rất hiền lành nên không hề so đo với em trai nhỏ, giới thiệu ba anh em nhà mình. Nói xong còn nhìn người bạn nhỏ với vẻ mặt mong chờ cậu ta tự giới thiệu.
"Tôi tên Dư Dương—— "
Dư Dương không ngờ đối phương lại hợp tác như vậy. Cậu ta vốn chỉ muốn chọc giận đối phương, sau đó đánh nhau một trận, nếu vậy chú Cố chắc chắn sẽ đưa mình trở về. Nhưng đối diện với mấy người không theo lẽ thường như vậy làm cậu ta có hơi thất bại.
"Em trai Dương Dương, từ bây giờ cứ ở lại nhà bọn anh. Em yên tâm, anh và Hướng Vũ sẽ bảo vệ em."
Cố Hướng Văn vỗ ngực, trong lòng đắc ý. Đây chính là em trai trên trời rớt xuống, sau này cậu sẽ có thêm một “đàn em’ ở thôn Tiểu Phong rồi.
"Đừng kêu tôi là Dương Dương, rất khó nghe.” Dư Dương nhíu nhíu mày, cũng không biết học ở đâu mà mới có bao nhiêu tuổi đã lưu manh như vậy.
“Kêu tôi Dương Tử là được, cha tôi cũng kêu như vậy."
Dư Dương nhìn ba cái mặt bánh bao có biểu cảm 囧 trước mặt thì lập tức chịu thua. Chú Cố nhìn bình thường vậy mà sao lại có mấy đứa con kỳ lạ như thế.
Cậu không biết rằng chiêu này của Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ là học được từ Cố An An. Theo quan sát của bọn họ, mỗi lần biểu cảm đáng yêu như vậy thì dù có làm gì sai người lớn cũng sẽ phạt nhẹ một chút. Dần dần, giả bộ đáng thương riết thành nghiện.
Mắc lỗi cũng giả bộ đáng thương, không làm gì sai cũng ra vẻ tội nghiệp. Phạm sai lầm giả bộ đáng thương, không mắc lỗi cũng giả bộ đáng thương. Khi muốn cái gì mà không dám nói thì cũng giả vờ đáng thương, chắc chắn trăm trận trăm thắng.
Tất cả người lớn trong nhà này đều cưỡng lại được, ngoại trừ gương mặt bánh bao ngây thơ của Cố An An. Còn đối với hai đứa nhóc muốn lừa dối gây họa này thì Dư Dương vẫn còn ngây thơ lắm, không ngờ được lòng người hiểm ác.
"Được thôi em trai Dương Tử." Cố Hướng Văn cười tủm tỉm gật đầu, trong lòng như có điều suy nghĩ. Xem ra em trai khó gần này chỉ ăn mềm không ăn cứng, cậu phải tìm cách áp chế mới được.
Nghĩ đến việc tay chân của mình sẽ trở thành quan lớn, Cố Hướng Văn vui sướng hài lòng.
Vẫn ăn cơm trưa ở sở chỉ huy như mọi khi, Miêu Thúy Hoa tự mình ôm bao lương thực đến nhà ăn rồi đi đến trước mặt tất cả thành viên.
"Muốn con gái thì tự sinh đi. Bảo bối nhà tôi không lấy chồng. Anh bỏ ngay ý định đó qua một bên cho tôi."
Vừa dứt lời, cả hai người đều đơ ra, sắc mặt Dư Khôn Thành đen lại.
"Không, ý của tôi không phải là như vậy——" Cố Kiến Nghiệp nghĩ đến tình hình trong nhà, vội vàng muốn giải thích.
"Không sao, tôi và anh cũng không quen biết nhau.” Dư Khôn Thành dùng sức đấm thật mạnh vào người Cố Kiến Nghiệp. Cố Kiến Nghiệp cũng phối hợp che ngực trái lại.
"Anh không cho cũng không sao. Chờ Dương Tử trưởng thành thì chắc chắn sẽ lừa con gái yêu quý của anh thôi. Nữ sanh ngoại tộc, đến lúc đó không biết sẽ hiếu kính với người cha ruột là anh hay cha chồng như tôi đây."
Dư Khôn Thành vỗ vỗ cái đầu nhỏ của đứa con trai đang đứng kế bên, để nó nhìn kỹ cô vợ tương lai đang được cha vợ ôm trong lòng.
Dư Dương nhếch miệng nhìn Cố An An mập mạp đang nằm trong lòng Cố Kiến Nghiệp. Cậu ta không muốn lấy một cái bánh bao trắng làm vợ đâu, mà lấy vợ có gì tốt chứ, giống mẹ cậu ngày nào cũng cãi nhau với cha sao. Cậu chẳng muốn chút nào.
Bánh bao trắng?
Cố An An không hề biết mình bị một đứa nhóc bốn năm tuổi chê cười. Cô nghe cha mình từ chối thì thở phào nhẹ nhõm, dù nói thằng nhóc này đến hôn cũng không biết là gì nhưng cô cũng cảm thấy là lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Khôn Thành đến nhanh đi cũng nhanh. Ông ta để xuống một túi lương thực và một cái bao, nói với Cố Kiến Nghiệp mấy câu rồi vội vã rời đi. Cố An An nhìn thằng nhóc nhỏ kiêu ngạo đứng cạnh ba mình, rất muốn hét lên với người đàn ông đang đi ra ngoài.
Chú ơi, chú bỏ quên con trai rồi kìa!
Có điều, câu nói này chỉ giữ trong đầu. Nhìn túi lương thực và bao quần áo kia, cô cũng đoán được thằng nhóc thối kia chắc sẽ ở nhà mình một thời gian.
"Em tên gì?"
Cố Kiến Nghiệp phải đi ra đồng tìm người. Ông đặt mấy đứa nhỏ xuống chiếu, rồi dặn dò hai anh em song sinh năm nay đã năm tuổi trông chừng em trai và em gái.
"Hai người tên gì?" Dư Dương không trả lời mà hỏi ngược lại hai anh em. Sắc mặt có vẻ ngang ngược, tất nhiên là do bất mãn khi bị cha mình đưa tới vùng quê này.
"Anh tên Cố Hướng Văn, đây là em trai anh Cố Hướng Vũ. Kia là em gái của tụi anh, Cố An An.”
Cố Hướng Văn rất hiền lành nên không hề so đo với em trai nhỏ, giới thiệu ba anh em nhà mình. Nói xong còn nhìn người bạn nhỏ với vẻ mặt mong chờ cậu ta tự giới thiệu.
"Tôi tên Dư Dương—— "
Dư Dương không ngờ đối phương lại hợp tác như vậy. Cậu ta vốn chỉ muốn chọc giận đối phương, sau đó đánh nhau một trận, nếu vậy chú Cố chắc chắn sẽ đưa mình trở về. Nhưng đối diện với mấy người không theo lẽ thường như vậy làm cậu ta có hơi thất bại.
"Em trai Dương Dương, từ bây giờ cứ ở lại nhà bọn anh. Em yên tâm, anh và Hướng Vũ sẽ bảo vệ em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hướng Văn vỗ ngực, trong lòng đắc ý. Đây chính là em trai trên trời rớt xuống, sau này cậu sẽ có thêm một “đàn em’ ở thôn Tiểu Phong rồi.
"Đừng kêu tôi là Dương Dương, rất khó nghe.” Dư Dương nhíu nhíu mày, cũng không biết học ở đâu mà mới có bao nhiêu tuổi đã lưu manh như vậy.
“Kêu tôi Dương Tử là được, cha tôi cũng kêu như vậy."
Dư Dương nhìn ba cái mặt bánh bao có biểu cảm 囧 trước mặt thì lập tức chịu thua. Chú Cố nhìn bình thường vậy mà sao lại có mấy đứa con kỳ lạ như thế.
Cậu không biết rằng chiêu này của Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ là học được từ Cố An An. Theo quan sát của bọn họ, mỗi lần biểu cảm đáng yêu như vậy thì dù có làm gì sai người lớn cũng sẽ phạt nhẹ một chút. Dần dần, giả bộ đáng thương riết thành nghiện.
Mắc lỗi cũng giả bộ đáng thương, không làm gì sai cũng ra vẻ tội nghiệp. Phạm sai lầm giả bộ đáng thương, không mắc lỗi cũng giả bộ đáng thương. Khi muốn cái gì mà không dám nói thì cũng giả vờ đáng thương, chắc chắn trăm trận trăm thắng.
Tất cả người lớn trong nhà này đều cưỡng lại được, ngoại trừ gương mặt bánh bao ngây thơ của Cố An An. Còn đối với hai đứa nhóc muốn lừa dối gây họa này thì Dư Dương vẫn còn ngây thơ lắm, không ngờ được lòng người hiểm ác.
"Được thôi em trai Dương Tử." Cố Hướng Văn cười tủm tỉm gật đầu, trong lòng như có điều suy nghĩ. Xem ra em trai khó gần này chỉ ăn mềm không ăn cứng, cậu phải tìm cách áp chế mới được.
Nghĩ đến việc tay chân của mình sẽ trở thành quan lớn, Cố Hướng Văn vui sướng hài lòng.
Vẫn ăn cơm trưa ở sở chỉ huy như mọi khi, Miêu Thúy Hoa tự mình ôm bao lương thực đến nhà ăn rồi đi đến trước mặt tất cả thành viên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro