Chương 30 - Hứa Hẹn 2

Thành Công Chia...

2024-08-07 18:36:42

"An An có vui không, chúng ta sắp ở nhà mới đấy.” Miêu Thúy Hoa cũng không để ý ánh mắt của người khác chút nào. Bà nhìn cháu gái đang mở to mắt, cười như một bông hoa: "Vẫn là An An nhà chúng ta có phước lớn, vừa ra đời đã được ở nhà mới."

"Mẹ, làm vậy cũng quá bất công rồi."

Vừa nãy Vương Mai còn cảm thấy chia nhà rất tốt, bây giờ thì cảm xúc đó bay mất hết rồi. Bà chưa từng được ở nhà mới, dựa vào cái gì mà cả nhà chú ba có thể chiếm lợi lớn như vậy được chứ.

"Công bằng, công bằng cái gì. Mỗi năm thằng ba kiếm được bao nhiêu tiền, cô thì có thể đem về cái nhà này bao nhiêu. Thằng ba còn chưa nói gì, cô còn ở đó mà nhảm nhí. Cũng không chịu nghĩ, thịt cá trước kia cô ăn là lấy từ đâu mà ra.” Đôi mắt phượng của Miêu Thúy Hoa trừng một cái.

"Thằng cả, quản lý vợ con đàng hoàng đi. Làm gì có chuyện người lớn đang nói chuyện lại bị một đứa nhỏ như nó chen ngang." Cố Bảo Điền nhìn con trai, lạnh lùng nói.

Tiền trợ cấp của ông đều là do liều mạng mới có được. Ông muốn cho ai thì cho, còn phải đợi bọn chúng đồng ý mới được hay sao. Ông mới là cha.

Cố Kiến Quân sợ người cha này nhất. Thời trẻ, tính tình Cố Bảo Điền không tốt lắm. Ông tin rằng con cái hiếu thảo là nhờ đòn roi, nên không đứa nào chưa từng bị ông đánh.

Cố Kiến Quân kéo kéo vợ mình, để bà bớt tranh cãi. Bọn họ có thể được chia phòng lớn như vậy đã là tốt lắm.

Mặc dù Miêu Thúy Hoa chê căn nhà có tuổi thọ ba mươi năm này cũ nát. Nhưng thật ra ở thôn Tiểu Phong, nhà này đã được xem là rất khá. Được sửa chữa thường xuyên, còn dùng vật liệu tốt. Nhà bình thường cũng phải hâm mộ nhà họ nữa.

Trong lòng Vương Mai cũng sợ người cha chồng không dễ nói chuyện này. Lúc bà mới gả tới đã nghe nói cha chồng đã giết hơn mười tên giặt trên chiến trường. Tay dính máu người, vừa nghe đã thấy sợ.

"Hừ -- "

Con dâu cả yên tĩnh lại. Còn con dâu thứ hai chỉ là đứa nhát gan. Miêu Thúy Hoa dễ chịu lại, cảm thấy cuối cùng cũng có thể nói tiếp.

"Đợi xây nhà xong cũng phải mất thêm mấy tháng nữa. Trong khoảng thời gian này, nhà chúng ta vẫn ở chung với nhau. Thằng cả và thằng hai, hai đứa không có ý kiến gì chứ."

Miêu Thúy Hoa hỏi tượng trưng một chút, sau đó lại tự trả lời: "Chắc là hai đứa cũng không dám ý kiến gì." Vương Mai đang định nói chuyện muốn phun ra một ngụm máu tươi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tiếp theo chính là chia tiền."

Miêu Thúy Hoa mở hộp tiền đã chuẩn bị sẵn ra. Trong hộp đầy những tờ năm tệ mười tệ. Mắt tất cả những người trong phòng đều sáng long lanh.

Người lo cho gia đình có ông lão Cố, còn có Cố Kiến Nghiệp. Người trong thôn đều biết nhà họ có nhiều của cải, nhưng lại không biết nhiều cỡ nào.

"Nhiều năm như vậy, trong nhà có tổng cộng bảy trăm hai mươi tệ. Trong đó năm trăm là dùng để xây nhà mới nên không thể chia. Còn lại 220 ~~ "

"Mẹ, gia đình chú ba được ở nhà mới rồi. Cũng không thể chia phần tiền này cho chú ấy nữa chứ." Hai mắt Vương Mai vẫn luôn dán lên hộp tiền, Miêu Thúy Hoa chưa nói xong đã không đợi được mà lên tiếng.

Không chỉ bà ta, đa số những người trong phòng đều bị số tài sản này làm cho kinh ngạc.

Ở nông thôn trong thời đại này, thật sự là nhà nào cũng nghèo rớt mồng tơi. Dù không lo cái ăn, nhưng quần áo đồ dùng, còn có hôn sự cưới gả, có cái nào mà không cần tiền đâu. Mỗi năm bên trên phát tiền đều không đủ bao nhiêu, nhà nào mà nói mình có được trăm tệ thì đó chính là nhà giàu.

"Hừ, nghĩ hay lắm."

Miêu Thúy Hoa không thèm để ý bà ta. Phần lớn số tiền này đều do con trai bảo bối của bà kiếm được. Đương nhiên, còn chưa tính tới một ngàn tệ mà bà đã bí mật đem giấu.

Tiền bạc trong nhà này đều do bà quản lý. Bao nhiêu năm qua kiếm được bao nhiêu, chi tiêu bao nhiêu những người khác đều không biết rõ. Dù có cảm thấy không bình thường thì cũng không tìm được chứng cứ cho thấy bà giữ của riêng được.

Hơn nữa, dù có phát hiện thì sao. Chuyện bà thiên vị thằng ba chẳng phải tất cả mọi người trong thôn đều biết hay sao. Miêu Thúy Hoa không hề cảm thấy mất mặt, ngược lại còn cho là rất vinh dự.

Vương Mai cũng nghĩ đến điều này, cảm thấy chắc chắn bà lão còn giấu tiền riêng nhưng lại không có bằng chứng. Bà ta cắn răng, không đấu lại nhà chú ba thì cũng không thể không giành lại nhà chú hai chứ.

"Hướng Quốc là cháu đích tôn, sau này cần đi học làm công nhân. Nhà chú hai một đứa con trai cũng không có. Phần tiền này chúng con phải nhận nhiều hơn mới thỏa đáng."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Hứa Hẹn 2

Số ký tự: 0