Tin Hạn Hán 1
2024-08-07 18:36:42
Cả trái ngô đều là bảo bối, ngô này có thể nướng có thể luộc, hạt ngô phơi khô xay thành bột có thể bảo quản được lâu dài, còn có thể đem ép dầu, thân ngô khô có thể làm củi đốt, cũng có thể nghiền nát làm thức ăn chăn nuôi…
Trẻ con ở dưới quê không có thức ăn vặt gì, chỉ khi người lớn thu hoạch ngô, sẽ bẻ những thân ngô già ăn.
Thường thì những đứa trẻ lớn hơn một chút, có kinh nghiệm, sẽ đi giúp đỡ lựa chọn, những thân ngô phải chọn phần lõi thô, màu không được vàng hoặc xanh, cái đó là chưa già.
Phải chọn những thân ngô có màu đỏ tím, cách ăn cũng giống như ăn mía vậy, xé vỏ ra trực tiếp cắn, phần lõi của cây ngô sau khi nhai có thể trực tiếp nuốt xuống, hương vị thơm và ngọt.
Vậy nên mỗi năm khi thu hoạch ngô, không chỉ có người lớn vui vẻ, trẻ con cũng vui như đón tết, kết thành đội nhóm đi khắp cánh đồng ngô để bẻ những thân ngô trông ngon lành.
Đôi khi mấy người lớn tham ăn, trong lúc đang bận cũng sẽ cắn một cây, như vậy lại càng có thêm động lực cho một ngày làm việc.
Đại đội sản xuất thứ hai của khu xã Hồng Kỳ làm việc hăng say, những đội sản xuất khác lại không dễ dàng như thế.
Tại sao vậy?
Chính là bởi vì số liệu sản lượng báo cáo ảo đã nộp lên đó.
Nông dân làm việc, quan trọng nhất chính là sức khỏe, không được ăn no thì lấy đâu ra sức lực để mà làm việc.
Hơn nữa, thời tiết năm nay từ khi vào hè đã bắt đầu kỳ lạ. Mùa hè của những năm trước có nóng, nhưng vẫn còn rơi mấy cơn mưa, nhưng năm nay từ hồi tháng sáu, đã liên tiếp hai tháng cũng chưa thấy một hạt mưa nào.
Nước của con sông ở trước mặt cũng dần rút đi, điều này khiến cho những người có chút hiểu biết đã bắt đầu lo lắng.
Thời tiết này, e là không tốt rồi.
Thôn Tiểu Phong năm nay chủ yếu là trồng ngô, chỉ có một số ruộng trồng lúa nước, vụ ngô được gieo hạt vào cuối tháng tư, khoảng giữa tháng tám là thu hoạch.
Thời tiết khô hạn gay gắt như thế này, nhưng nhu cầu nước tưới của ngô cũng không nhiều, xã viên chăm chỉ một chút, ra sông lấy nước tưới đúng giờ, mặc dù ngô ở trên đồng không tốt bằng năm ngoái, có vài cây còn cằn cỗi, nhưng ít ra vụ thu hoạch này vẫn có thể bảo đảm.
Các đội khác đa số là trồng lúa nước, cái này thì cần lượng nước nhiều, mùa hè nắng gắt, mấy ngày nay còn hạn hán liên tục, hầu như chỉ cần tưới nước vào đất, thì mười mấy hai mươi phút sau liền bốc hơi, lúa nước mà không có nước thì làm sao phát triển được?
Mấy ngày nay Miêu Thiết Ngưu nhìn mực nước đã giảm hơn phân nửa ở bên kia sông, nhìn cây lúa khô héo ở thôn Tam Thạch đối diện, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Ông không phải là dạng người ích kỷ, cũng biết hạn hán là nghiêm trọng, trước giờ chưa từng nghĩ qua sẽ giấu giếm người khác.
Ngay từ khi gieo hạt, ông đã nói chuyện với đội trưởng của mấy thôn khác, nói mấy tỉnh lân cận, nhất là tỉnh H, từ tháng 1 năm nay đã bắt đầu xuất hiện hạn hán nghiêm trọng, để cho bọn họ đề phòng, trồng một số cây chịu được khô hạn.
Nhưng mà mấy câu không đầu không đuôi này, ai mà chịu nghe cơ chứ, có mấy đại đội trưởng có mối quan hệ tốt với Miêu Thiết Ngưu chịu nghe một chút, cũng kế hoạch trồng ngô nhiều hơn.
Có điều, Đường Cường ở thôn đối diện là đối thủ không đội trời chung với ông, bởi vì việc giao lương mà bị bọn họ ghi thù riêng, thấy ông còn ghét không kịp, làm gì chịu nghe lời ông, cho nên vẫn nhất quyết trồng lúa nước.
Bởi vì lời dự báo, nên khi lái xe ra ngoài Cố Kiến Nghiệp cũng đặc biệt chú ý đến tình hình của các tỉnh khác. Thì ra, việc hạn hán này đã sớm xuất hiện ở những nơi khác rồi.
Đầu năm nay, tỉnh H xuất hiện hạn hán nặng nề. Ba tháng sau, các tỉnh thành phố ở trung bộ và tây bộ cũng xuất hiện hạn hán nghiêm trọng.
Đợt hạn hán này, e rằng không chỉ là cục bộ, mà có xu hướng lan rộng ra khắp cả nước. Không ai biết khi nào hạn hán mới kết thúc, cũng không biết lương thực trong kho lương, có đủ để vượt qua kiếp nạn này không.
Sau khi Miêu Thiết Ngưu nghe được tin tức từ cháu trai liền đi lên huyện, nhưng mà lãnh đạo ở trong huyện không coi trọng chuyện này, cảm thấy đó chỉ là hạn hán của nơi khác, không có liên quan với nơi này của bọn họ, cho nên không làm công tác chuẩn bị gì.
Không ngờ rằng, vừa bước vào tháng sáu, trận hạn hán này cũng vẫn xuất hiện ở huyện của bọn họ.
Miêu Thiết Ngưu nhìn thấy thôn dân ở đối diện phải chịu tội, trong lòng không vui vẻ một chút nào, chỉ lo lắng cho bọn họ.
Nhưng mà vụ mùa này, ông đã làm việc mình nên làm rồi, quan trọng là phải bảo vệ thôn của mình, làm gì còn nhiều sức lực đi lo lắng cho người khác.
Lúc vào xuân đã nộp rất nhiều lương thực cho nhà nước, họ sẽ không trơ mắt nhìn người dân sống sờ sờ bị chết đói được.
Trẻ con ở dưới quê không có thức ăn vặt gì, chỉ khi người lớn thu hoạch ngô, sẽ bẻ những thân ngô già ăn.
Thường thì những đứa trẻ lớn hơn một chút, có kinh nghiệm, sẽ đi giúp đỡ lựa chọn, những thân ngô phải chọn phần lõi thô, màu không được vàng hoặc xanh, cái đó là chưa già.
Phải chọn những thân ngô có màu đỏ tím, cách ăn cũng giống như ăn mía vậy, xé vỏ ra trực tiếp cắn, phần lõi của cây ngô sau khi nhai có thể trực tiếp nuốt xuống, hương vị thơm và ngọt.
Vậy nên mỗi năm khi thu hoạch ngô, không chỉ có người lớn vui vẻ, trẻ con cũng vui như đón tết, kết thành đội nhóm đi khắp cánh đồng ngô để bẻ những thân ngô trông ngon lành.
Đôi khi mấy người lớn tham ăn, trong lúc đang bận cũng sẽ cắn một cây, như vậy lại càng có thêm động lực cho một ngày làm việc.
Đại đội sản xuất thứ hai của khu xã Hồng Kỳ làm việc hăng say, những đội sản xuất khác lại không dễ dàng như thế.
Tại sao vậy?
Chính là bởi vì số liệu sản lượng báo cáo ảo đã nộp lên đó.
Nông dân làm việc, quan trọng nhất chính là sức khỏe, không được ăn no thì lấy đâu ra sức lực để mà làm việc.
Hơn nữa, thời tiết năm nay từ khi vào hè đã bắt đầu kỳ lạ. Mùa hè của những năm trước có nóng, nhưng vẫn còn rơi mấy cơn mưa, nhưng năm nay từ hồi tháng sáu, đã liên tiếp hai tháng cũng chưa thấy một hạt mưa nào.
Nước của con sông ở trước mặt cũng dần rút đi, điều này khiến cho những người có chút hiểu biết đã bắt đầu lo lắng.
Thời tiết này, e là không tốt rồi.
Thôn Tiểu Phong năm nay chủ yếu là trồng ngô, chỉ có một số ruộng trồng lúa nước, vụ ngô được gieo hạt vào cuối tháng tư, khoảng giữa tháng tám là thu hoạch.
Thời tiết khô hạn gay gắt như thế này, nhưng nhu cầu nước tưới của ngô cũng không nhiều, xã viên chăm chỉ một chút, ra sông lấy nước tưới đúng giờ, mặc dù ngô ở trên đồng không tốt bằng năm ngoái, có vài cây còn cằn cỗi, nhưng ít ra vụ thu hoạch này vẫn có thể bảo đảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các đội khác đa số là trồng lúa nước, cái này thì cần lượng nước nhiều, mùa hè nắng gắt, mấy ngày nay còn hạn hán liên tục, hầu như chỉ cần tưới nước vào đất, thì mười mấy hai mươi phút sau liền bốc hơi, lúa nước mà không có nước thì làm sao phát triển được?
Mấy ngày nay Miêu Thiết Ngưu nhìn mực nước đã giảm hơn phân nửa ở bên kia sông, nhìn cây lúa khô héo ở thôn Tam Thạch đối diện, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Ông không phải là dạng người ích kỷ, cũng biết hạn hán là nghiêm trọng, trước giờ chưa từng nghĩ qua sẽ giấu giếm người khác.
Ngay từ khi gieo hạt, ông đã nói chuyện với đội trưởng của mấy thôn khác, nói mấy tỉnh lân cận, nhất là tỉnh H, từ tháng 1 năm nay đã bắt đầu xuất hiện hạn hán nghiêm trọng, để cho bọn họ đề phòng, trồng một số cây chịu được khô hạn.
Nhưng mà mấy câu không đầu không đuôi này, ai mà chịu nghe cơ chứ, có mấy đại đội trưởng có mối quan hệ tốt với Miêu Thiết Ngưu chịu nghe một chút, cũng kế hoạch trồng ngô nhiều hơn.
Có điều, Đường Cường ở thôn đối diện là đối thủ không đội trời chung với ông, bởi vì việc giao lương mà bị bọn họ ghi thù riêng, thấy ông còn ghét không kịp, làm gì chịu nghe lời ông, cho nên vẫn nhất quyết trồng lúa nước.
Bởi vì lời dự báo, nên khi lái xe ra ngoài Cố Kiến Nghiệp cũng đặc biệt chú ý đến tình hình của các tỉnh khác. Thì ra, việc hạn hán này đã sớm xuất hiện ở những nơi khác rồi.
Đầu năm nay, tỉnh H xuất hiện hạn hán nặng nề. Ba tháng sau, các tỉnh thành phố ở trung bộ và tây bộ cũng xuất hiện hạn hán nghiêm trọng.
Đợt hạn hán này, e rằng không chỉ là cục bộ, mà có xu hướng lan rộng ra khắp cả nước. Không ai biết khi nào hạn hán mới kết thúc, cũng không biết lương thực trong kho lương, có đủ để vượt qua kiếp nạn này không.
Sau khi Miêu Thiết Ngưu nghe được tin tức từ cháu trai liền đi lên huyện, nhưng mà lãnh đạo ở trong huyện không coi trọng chuyện này, cảm thấy đó chỉ là hạn hán của nơi khác, không có liên quan với nơi này của bọn họ, cho nên không làm công tác chuẩn bị gì.
Không ngờ rằng, vừa bước vào tháng sáu, trận hạn hán này cũng vẫn xuất hiện ở huyện của bọn họ.
Miêu Thiết Ngưu nhìn thấy thôn dân ở đối diện phải chịu tội, trong lòng không vui vẻ một chút nào, chỉ lo lắng cho bọn họ.
Nhưng mà vụ mùa này, ông đã làm việc mình nên làm rồi, quan trọng là phải bảo vệ thôn của mình, làm gì còn nhiều sức lực đi lo lắng cho người khác.
Lúc vào xuân đã nộp rất nhiều lương thực cho nhà nước, họ sẽ không trơ mắt nhìn người dân sống sờ sờ bị chết đói được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro