Toàn Thôn Ủng H...
2024-08-07 18:36:42
Bởi vì vừa mới được ăn sủi cảo và bánh bao trắng nên tâm trạng của người dân trong thôn tốt lên rất nhiều. Ai nấy đều sôi nổi muốn đi lên huyện giải oan cho Miêu Thiết Ngưu.
"Đúng đấy, ai mà không biết con người của đội trưởng Miêu. Trong thôn này, đội trưởng chỉ có thể là ông ấy, chúng tôi không công nhận bất cứ người nào khác."
Một giọng nói rõ ràng vang lên trong đám người, được tất cả mọi người nhiệt hưởng ứng.
Cố Kiến Quân trốn trong đám người, nói dựa theo lời mẹ mình. Vừa dứt lời, ông vội lau mồ hôi trên trán, nhân lúc không ai chú ý tranh thủ lẻn ra ngoài.
Triệu Thanh Sơn ngồi bên cạnh Miêu Thiết Ngưu, lúc vừa nghe ông ta bị cấp trên phê bình thì trên mặt có vẻ mừng thầm. Có điều, vui vẻ chưa được bao lâu thì đã bị mấy lời ồn ào kia làm mất tâm trạng.
Đây là có ý gì, Triệu Thanh Sơn ông mà không bằng Miêu Thiết Ngưu thô kệch kia hay sao. Tiếc là trời có hơi tối, mấy người phía dưới tụ lại một chỗ, Triệu Thanh Sơn nhìn đi nhìn lại mấy lần nhưng vẫn không tìm được người vừa nói mấy lời này.
"Đội trưởng, ông làm việc này rất không sáng suốt."
Có người nói giúp Miêu Thiết Ngưu thì tất nhiên cũng có người ngăn cản. Dù sao thì Triệu Thanh Sơn làm phó đội trưởng cũng không phải làm không công. Trong thôn này tất nhiên có người ủng hộ ông ta, Vương Ma Tử dưới kia chính là một trong số đó.
Tên gọi Vương Ma Tử này có từ lúc trên mặt hắn ta xuất hiện chi chít các nốt sẹo mụn. Cũng không biết ai là người kêu đầu tiên, dần dần tất cả mọi người đều gọi như vậy. Còn tên thật của mình là gì thì có lẽ chính hắn cũng không nhớ.
Hắn là người ủng hộ trung thành của Triệu Thanh Sơn. Sau khi thấy Triệu Thanh Sơn đưa mắt ra hiệu, hắn lập tức đứng lên.
Mầm Thiết Ngưu đã sớm nghĩ tới điều này nên vẫn bình tĩnh đứng trên đài cao chờ đối phương nói chuyện.
"Ông xem đội trưởng thôn bên cạnh kìa, rõ ràng là hiểu được ý của cấp trên nên đã đặc biệt báo cáo lượng lương thực lớn để được bên trên khen ngợi.
Ông nói xem, thôn của chúng ta thua kém bọn họ ở chỗ nào. Cũng chỉ vì đầu óc của đội trưởng ông không đủ tốt.
Đến cuối năm, không chừng bọn họ còn được thưởng cờ đỏ. Còn chúng tôi vì sao lại bị phê bình trước mặt nhiều thôn như vậy. Chuyện này là sao chứ?"
Vương Ma Tử lấy cây cỏ lau để xỉa răng, cạy phần thịt còn dính trên răng ra rồi dùng lưỡi đẩy ra nhai nhai rồi nuốt vào bụng, cảm nhận được chút dư vị của sủi cảo.
"Hừ, theo như cậu nói thì người làm đội trưởng như tôi nên báo cáo nhiều thêm mấy cân à?" Sắc mặt Miêu Thiết Ngưu không thay đổi, liếc nhìn Triệu Thanh Sơn nhàn nhã đứng một bên.
"Thôn bên cạnh báo hơn năm ngàn cân, ít nhất chúng ta phải báo hơn sáu ngàn. Dù sao cũng không thể để họ vượt mặt được." Vương Ma Tử nói không thèm nghĩ ngợi, ai mà không biết luồn lách chứ.
“Ông nói một mẫu không thể thu hoạch được quá sáu ngàn cân lương thực, vậy bên ông ta thu được hơn năm ngàn cân một mẫu là từ đâu ra.” Vương Ma Tử cảm thấy ý tưởng này của mình không có vấn đề gì.
Người trong thôn có hơi mơ hồ, có vẻ như vậy cũng không sai. Người ta báo hơn thì chúng ta cũng có thể nói quá mà. Dù sao cũng không phạm pháp, còn có thể được cấp trên ca ngợi. Chỉ là, nghĩ thế nào vẫn cảm thấy là lạ, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Miêu Thiết Ngưu cười cười, nhìn Vương Ma Tử và Triệu Thanh Sơn một cách lạnh lùng.
Triệu Thanh Sơn bỗng có cảm giác bất ổn.
"Kế toán Lâm, ông giúp Vương Ma Tử tính toán. Nếu tính theo sản lượng sáu ngàn cân một mẫu thì sau khi trừ phần lương thực nộp lên trên và thuế nông nghiệp, kho lúa của chúng ta còn được bao nhiêu."
Miêu Thiết Ngưu nói với chú Lâm ở bên cạnh. Chú Lâm có chút sững sờ. Số lớn như vậy tính toán rất phức tạp, chắc chắn không thể tính ra trong thời gian ngắn. Nhưng cho ra một con số đại khái thì vẫn được.
"Cái này còn cần tính sao. Nếu như tính theo sáu ngàn cân một mẫu thì lương thực trong kho của chúng ta không còn được bao nhiêu. Ngược lại còn thiếu nợ lại cục lương thực. Dù cho họ có cho chúng ta thiếu để lần sau trả thì người trong thôn đều phải nhịn đói."
Chú Lâm suy nghĩ một lát rồi nói. Trước giờ vẫn có những lúc mất mùa, không đạt tới tiêu chuẩn nộp lương thực tối thiểu. Trong tình cảnh đó thì cục lương thực cũng cho phép khất nợ, nhưng khối lượng không được quá lớn. Còn phải bổ sung lại trong lần nộp tiếp theo. Trong những lúc như vậy thì uống nước cũng là một điều vô cùng hạnh phúc.
"Đúng đấy, ai mà không biết con người của đội trưởng Miêu. Trong thôn này, đội trưởng chỉ có thể là ông ấy, chúng tôi không công nhận bất cứ người nào khác."
Một giọng nói rõ ràng vang lên trong đám người, được tất cả mọi người nhiệt hưởng ứng.
Cố Kiến Quân trốn trong đám người, nói dựa theo lời mẹ mình. Vừa dứt lời, ông vội lau mồ hôi trên trán, nhân lúc không ai chú ý tranh thủ lẻn ra ngoài.
Triệu Thanh Sơn ngồi bên cạnh Miêu Thiết Ngưu, lúc vừa nghe ông ta bị cấp trên phê bình thì trên mặt có vẻ mừng thầm. Có điều, vui vẻ chưa được bao lâu thì đã bị mấy lời ồn ào kia làm mất tâm trạng.
Đây là có ý gì, Triệu Thanh Sơn ông mà không bằng Miêu Thiết Ngưu thô kệch kia hay sao. Tiếc là trời có hơi tối, mấy người phía dưới tụ lại một chỗ, Triệu Thanh Sơn nhìn đi nhìn lại mấy lần nhưng vẫn không tìm được người vừa nói mấy lời này.
"Đội trưởng, ông làm việc này rất không sáng suốt."
Có người nói giúp Miêu Thiết Ngưu thì tất nhiên cũng có người ngăn cản. Dù sao thì Triệu Thanh Sơn làm phó đội trưởng cũng không phải làm không công. Trong thôn này tất nhiên có người ủng hộ ông ta, Vương Ma Tử dưới kia chính là một trong số đó.
Tên gọi Vương Ma Tử này có từ lúc trên mặt hắn ta xuất hiện chi chít các nốt sẹo mụn. Cũng không biết ai là người kêu đầu tiên, dần dần tất cả mọi người đều gọi như vậy. Còn tên thật của mình là gì thì có lẽ chính hắn cũng không nhớ.
Hắn là người ủng hộ trung thành của Triệu Thanh Sơn. Sau khi thấy Triệu Thanh Sơn đưa mắt ra hiệu, hắn lập tức đứng lên.
Mầm Thiết Ngưu đã sớm nghĩ tới điều này nên vẫn bình tĩnh đứng trên đài cao chờ đối phương nói chuyện.
"Ông xem đội trưởng thôn bên cạnh kìa, rõ ràng là hiểu được ý của cấp trên nên đã đặc biệt báo cáo lượng lương thực lớn để được bên trên khen ngợi.
Ông nói xem, thôn của chúng ta thua kém bọn họ ở chỗ nào. Cũng chỉ vì đầu óc của đội trưởng ông không đủ tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến cuối năm, không chừng bọn họ còn được thưởng cờ đỏ. Còn chúng tôi vì sao lại bị phê bình trước mặt nhiều thôn như vậy. Chuyện này là sao chứ?"
Vương Ma Tử lấy cây cỏ lau để xỉa răng, cạy phần thịt còn dính trên răng ra rồi dùng lưỡi đẩy ra nhai nhai rồi nuốt vào bụng, cảm nhận được chút dư vị của sủi cảo.
"Hừ, theo như cậu nói thì người làm đội trưởng như tôi nên báo cáo nhiều thêm mấy cân à?" Sắc mặt Miêu Thiết Ngưu không thay đổi, liếc nhìn Triệu Thanh Sơn nhàn nhã đứng một bên.
"Thôn bên cạnh báo hơn năm ngàn cân, ít nhất chúng ta phải báo hơn sáu ngàn. Dù sao cũng không thể để họ vượt mặt được." Vương Ma Tử nói không thèm nghĩ ngợi, ai mà không biết luồn lách chứ.
“Ông nói một mẫu không thể thu hoạch được quá sáu ngàn cân lương thực, vậy bên ông ta thu được hơn năm ngàn cân một mẫu là từ đâu ra.” Vương Ma Tử cảm thấy ý tưởng này của mình không có vấn đề gì.
Người trong thôn có hơi mơ hồ, có vẻ như vậy cũng không sai. Người ta báo hơn thì chúng ta cũng có thể nói quá mà. Dù sao cũng không phạm pháp, còn có thể được cấp trên ca ngợi. Chỉ là, nghĩ thế nào vẫn cảm thấy là lạ, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Miêu Thiết Ngưu cười cười, nhìn Vương Ma Tử và Triệu Thanh Sơn một cách lạnh lùng.
Triệu Thanh Sơn bỗng có cảm giác bất ổn.
"Kế toán Lâm, ông giúp Vương Ma Tử tính toán. Nếu tính theo sản lượng sáu ngàn cân một mẫu thì sau khi trừ phần lương thực nộp lên trên và thuế nông nghiệp, kho lúa của chúng ta còn được bao nhiêu."
Miêu Thiết Ngưu nói với chú Lâm ở bên cạnh. Chú Lâm có chút sững sờ. Số lớn như vậy tính toán rất phức tạp, chắc chắn không thể tính ra trong thời gian ngắn. Nhưng cho ra một con số đại khái thì vẫn được.
"Cái này còn cần tính sao. Nếu như tính theo sáu ngàn cân một mẫu thì lương thực trong kho của chúng ta không còn được bao nhiêu. Ngược lại còn thiếu nợ lại cục lương thực. Dù cho họ có cho chúng ta thiếu để lần sau trả thì người trong thôn đều phải nhịn đói."
Chú Lâm suy nghĩ một lát rồi nói. Trước giờ vẫn có những lúc mất mùa, không đạt tới tiêu chuẩn nộp lương thực tối thiểu. Trong tình cảnh đó thì cục lương thực cũng cho phép khất nợ, nhưng khối lượng không được quá lớn. Còn phải bổ sung lại trong lần nộp tiếp theo. Trong những lúc như vậy thì uống nước cũng là một điều vô cùng hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro