Xuyên Không 3
2024-08-07 18:36:42
Cố An An chỉ cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, tay chân bủn rủn vô lực, mí mắt như bị dính keo, làm thế nào cũng không mở ra được. Không biết là ai hung hăng vỗ mông cô một cái, Cố An An còn chưa kịp phản kháng, theo bản năng mà phát ra một tiếng khóc.
Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?
Không đợi cô lấy lại tinh thần, đã cảm thấy mình hình như bị ai đó ôm vào trong ngực.
“Là con gái, tôi có con gái rồi." Cố Kiến Nghiệp đợi ở bên ngoài một lúc lâu mới được thấy con gái. Đứa bé da nhăn nhúm, hai mắt nhắm tịt, tóc tơ thưa thớt, nhìn qua trông hơi quái dị, nhưng trong mắt Cố Kiến Nghiệp lại đáng yêu hơn tất cả trẻ con trên đời.
Miêu Thúy Hoa nhìn cảnh con trai mình ôm đứa bé, chuyện đầu tiên làm là xốc tã lót lên xác định giới tính, liền bất mãn trừng ông một cái: "Biết con thích con gái rồi, nhưng cũng không thể tùy tiện vén tã lên như vậy, nhỡ cháu mẹ bị nhiễm lạnh thì phải làm sao."
Nói xong, Miêu Thúy Hoa cười cười, nhìn cháu gái bé bỏng đang được con trai ẵm trên tay, trong lòng mềm nhũn.
Bà vừa vào phòng sinh, đứa bé trước đó luôn bướng bỉnh không chịu chui ra lại ngoan ngoãn đi ra rồi. Miêu Thúy Hoa cảm thấy, đứa cháu gái này có duyên với bà.
Hơn nữa không biết vì sao, vốn là một bà lão có chút trọng nam khinh nữ, nhưng Miêu Thúy Hoa vừa nhìn thấy đứa bé này lại không hề cảm thấy chướng mắt. Bà nghĩ rằng có lẽ do cháu gái giống Cố Nhã Cầm nên vừa nhìn đã có cảm giác thân thiết.
Tóm lại, đứa bé mới sinh ra này trong phút chốc đã lấy được tình yêu thương của lão phu nhân nhà họ Cố, chắc hẳn sau này nó có thể sống vui vẻ hạnh phúc.
Cố Kiến Nghiệp lúc này chỉ biết cười ngây ngô, ôm đứa nhỏ không buông, còn đâu dáng vẻ khôn khéo ổn trọng như trước kia.
Ông đã có hai nhóc quỷ nghịch ngợm rồi, cho nên giờ cần nhất là cục bông nhỏ đáng yêu này.
Vương Mai ở một bên cũng sắp cắn rách môi.
Nhìn đứa bé được chú ba ôm trong ngực, cha mẹ chồng vây quanh dỗ dành. Dựa vào cái gì, đều là con gái, tại sao con gái của chú ba lại được hai lão nhân gia yêu quý hơn con gái bà.
Mới nãy khi Vương Mai biết em dâu sinh con gái, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thấy một màn này lại bất giác nổi giận, hung hăng nhìn đứa trẻ Cố Kiến Nghiệp đang ôm trong ngực.
Điền Phương ngược lại không có ý kiến gì. Bà liên tiếp sinh ba đứa con gái, đương nhiên địa vị sẽ thấp hơn hai người còn lại. Tính tình lại giống như chuột, nhìn thấy ai cũng giống như nhìn thấy mèo, căn bản không dám có ý phản kháng.
Chị dâu cả đã sinh được cháu đích tôn, bà lại chẳng có gì đảm bảo, chỉ sợ nhà họ Cố ruồng bỏ bà, cưới về cho Cố Kiến Đảng một người vợ biết sinh con trai.
Vì thế, đối với sự coi trọng của cha mẹ chồng với em dâu út, bà chỉ có hâm mộ, cũng không dám ghen tị chút nào.
Cố Kiến Nghiệp không hề quan tâm cái nhìn của hai chị dâu, lòng tràn đầy vui mừng muốn đặt cho con gái nhà mình một cái tên thật hay.
“Đây chính là em gái sao, nhìn mặt giống khỉ con ghê, nhăn nhó rất khó coi."
Cố An An vẫn đang mơ mơ màng màng, cũng cảm giác được có một bàn tay nhỏ vẫn luôn đặt trên mặt mình, chọt chọt cánh tay. Bên tai dường như còn có tiếng ruồi vo ve làm náo loạn giấc mơ của cô.
Cô muốn giơ tay lên xua con ruồi đáng ghét kia đi, nhưng hai tay quá yếu ớt không có chút sức lực nào. Bây giờ Cố An An mới tỉnh táo lại, nghĩ đến tình cảnh của mình lúc này.
Cố An An là một nữ sinh viên bình thường ở thế kỉ hai mươi mốt, điều bất thường duy nhất chính là xuất thân của cô. Cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ trước cửa cô nhi viện.
Vì lúc nhỏ cơ thể yếu đuối thường xuyên bị bệnh, nên Viện trưởng đã đặt tên cho cô là An An với mong muốn sau này được suôn sẻ bình yên, Cố là họ của Viện trưởng.
Trong cô nhi viện, ngoại trừ những đứa trẻ khác đã có họ tên riêng, thì hơn phân nửa đều lấy họ Cố của Viện trưởng.
Dù có cha mẹ vô trách nhiệm, nhưng Cố An An vẫn được xem là may mắn. Viện trưởng cô nhi viện là một người bà hiền lành, cả đời không con cái nên luôn xem những đứa trẻ trong cô nhi viện như con mà chăm sóc.
Dù điều kiện sinh hoạt không đầy đủ sung túc, nhưng cũng không cần lo lắng chuyện ăn uống.
Trước mười sáu tuổi, học phí sẽ được nhà nước chu cấp. Sau khi lớn hơn, cũng được rất nhiều nhà hảo tâm hỗ trợ.
Thêm vào đó, Cố An An cũng đi làm thêm trong nhà hàng hoặc làm gia sư sau giờ học, cũng miễn cưỡng trả nổi học phí và tiền sinh hoạt cho bốn năm đại học.
Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?
Không đợi cô lấy lại tinh thần, đã cảm thấy mình hình như bị ai đó ôm vào trong ngực.
“Là con gái, tôi có con gái rồi." Cố Kiến Nghiệp đợi ở bên ngoài một lúc lâu mới được thấy con gái. Đứa bé da nhăn nhúm, hai mắt nhắm tịt, tóc tơ thưa thớt, nhìn qua trông hơi quái dị, nhưng trong mắt Cố Kiến Nghiệp lại đáng yêu hơn tất cả trẻ con trên đời.
Miêu Thúy Hoa nhìn cảnh con trai mình ôm đứa bé, chuyện đầu tiên làm là xốc tã lót lên xác định giới tính, liền bất mãn trừng ông một cái: "Biết con thích con gái rồi, nhưng cũng không thể tùy tiện vén tã lên như vậy, nhỡ cháu mẹ bị nhiễm lạnh thì phải làm sao."
Nói xong, Miêu Thúy Hoa cười cười, nhìn cháu gái bé bỏng đang được con trai ẵm trên tay, trong lòng mềm nhũn.
Bà vừa vào phòng sinh, đứa bé trước đó luôn bướng bỉnh không chịu chui ra lại ngoan ngoãn đi ra rồi. Miêu Thúy Hoa cảm thấy, đứa cháu gái này có duyên với bà.
Hơn nữa không biết vì sao, vốn là một bà lão có chút trọng nam khinh nữ, nhưng Miêu Thúy Hoa vừa nhìn thấy đứa bé này lại không hề cảm thấy chướng mắt. Bà nghĩ rằng có lẽ do cháu gái giống Cố Nhã Cầm nên vừa nhìn đã có cảm giác thân thiết.
Tóm lại, đứa bé mới sinh ra này trong phút chốc đã lấy được tình yêu thương của lão phu nhân nhà họ Cố, chắc hẳn sau này nó có thể sống vui vẻ hạnh phúc.
Cố Kiến Nghiệp lúc này chỉ biết cười ngây ngô, ôm đứa nhỏ không buông, còn đâu dáng vẻ khôn khéo ổn trọng như trước kia.
Ông đã có hai nhóc quỷ nghịch ngợm rồi, cho nên giờ cần nhất là cục bông nhỏ đáng yêu này.
Vương Mai ở một bên cũng sắp cắn rách môi.
Nhìn đứa bé được chú ba ôm trong ngực, cha mẹ chồng vây quanh dỗ dành. Dựa vào cái gì, đều là con gái, tại sao con gái của chú ba lại được hai lão nhân gia yêu quý hơn con gái bà.
Mới nãy khi Vương Mai biết em dâu sinh con gái, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thấy một màn này lại bất giác nổi giận, hung hăng nhìn đứa trẻ Cố Kiến Nghiệp đang ôm trong ngực.
Điền Phương ngược lại không có ý kiến gì. Bà liên tiếp sinh ba đứa con gái, đương nhiên địa vị sẽ thấp hơn hai người còn lại. Tính tình lại giống như chuột, nhìn thấy ai cũng giống như nhìn thấy mèo, căn bản không dám có ý phản kháng.
Chị dâu cả đã sinh được cháu đích tôn, bà lại chẳng có gì đảm bảo, chỉ sợ nhà họ Cố ruồng bỏ bà, cưới về cho Cố Kiến Đảng một người vợ biết sinh con trai.
Vì thế, đối với sự coi trọng của cha mẹ chồng với em dâu út, bà chỉ có hâm mộ, cũng không dám ghen tị chút nào.
Cố Kiến Nghiệp không hề quan tâm cái nhìn của hai chị dâu, lòng tràn đầy vui mừng muốn đặt cho con gái nhà mình một cái tên thật hay.
“Đây chính là em gái sao, nhìn mặt giống khỉ con ghê, nhăn nhó rất khó coi."
Cố An An vẫn đang mơ mơ màng màng, cũng cảm giác được có một bàn tay nhỏ vẫn luôn đặt trên mặt mình, chọt chọt cánh tay. Bên tai dường như còn có tiếng ruồi vo ve làm náo loạn giấc mơ của cô.
Cô muốn giơ tay lên xua con ruồi đáng ghét kia đi, nhưng hai tay quá yếu ớt không có chút sức lực nào. Bây giờ Cố An An mới tỉnh táo lại, nghĩ đến tình cảnh của mình lúc này.
Cố An An là một nữ sinh viên bình thường ở thế kỉ hai mươi mốt, điều bất thường duy nhất chính là xuất thân của cô. Cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ trước cửa cô nhi viện.
Vì lúc nhỏ cơ thể yếu đuối thường xuyên bị bệnh, nên Viện trưởng đã đặt tên cho cô là An An với mong muốn sau này được suôn sẻ bình yên, Cố là họ của Viện trưởng.
Trong cô nhi viện, ngoại trừ những đứa trẻ khác đã có họ tên riêng, thì hơn phân nửa đều lấy họ Cố của Viện trưởng.
Dù có cha mẹ vô trách nhiệm, nhưng Cố An An vẫn được xem là may mắn. Viện trưởng cô nhi viện là một người bà hiền lành, cả đời không con cái nên luôn xem những đứa trẻ trong cô nhi viện như con mà chăm sóc.
Dù điều kiện sinh hoạt không đầy đủ sung túc, nhưng cũng không cần lo lắng chuyện ăn uống.
Trước mười sáu tuổi, học phí sẽ được nhà nước chu cấp. Sau khi lớn hơn, cũng được rất nhiều nhà hảo tâm hỗ trợ.
Thêm vào đó, Cố An An cũng đi làm thêm trong nhà hàng hoặc làm gia sư sau giờ học, cũng miễn cưỡng trả nổi học phí và tiền sinh hoạt cho bốn năm đại học.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro