Thập Niên 60 Nhật Ký Sinh Hoạt Của Cực Phẩm Pháo Hôi
Chương 11
2024-08-31 00:16:13
Đại Niếp cùng Tam Niếp không nỡ ăn, để dành cho ba mẹ mình. Về phần Tôn Nhị Niếp, cô ta đã sớm ăn vào trong bụng, sợ người khác cướp.
Bây giờ là cuối tháng 4 năm 1964, rau dại vừa nhú ra đã bị tranh nhau hái đi, nhưng núi của thôn Ngũ Tinh rất lớn, tìm kiếm cẩn thận vẫn có thể được tìm thấy.
Tôn Hiểu Quai chuẩn bị tìm một ít rau tề thái, bảo bà nội gói sủi cảo. Ngày mai tiểu cô cũng chính là tiểu khuê nữ của Tôn nãi nãi cùng ca ca ruột của nguyên chủ sẽ trở về, đến lúc đó cũng có thể ăn được.
Mấy tiểu cô nương hái chút tề thái, liền vội vàng trở về. Núi phía sau Thôn Ngũ Tinh vào năm mấy mùa, đàn lợn rừng từng xuống núi, người trong thôn hao phí rất nhiều công sức mới bảo vệ được, trong thôn còn có 3 thanh niên mất vì việc này.
Đối với người trong thôn mà nói, trên núi rất nguy hiểm, sâu trong núi tuyệt đối cấm vào, tiểu hài tử bình thường không cho một mình đến sau núi, trừ phi là có người lớn đi cùng.
Buổi chiều khi tan làm, Tôn nãi nãi vừa vào nhà, Tôn Hiểu Quai liền nhìn thấy, chạy tới nghênh đón: "Bà nội, ngươi trở về rồi"
Tôn nãi nãi nhìn bộ dáng ân cần của cô, khom lưng ôm cô lên, ôm vào lòng, cười nói: "Sao, nhớ bà nội à?"
Tôn Hiểu Quai " Vâng" gật đầu thẳng thừng, Tôn lão gia tử ở bên cạnh Tôn nãi nãi trêu đùa: "Quai Quai, sao lại không muốn ông nội nha, cũng không nhìn ông nội một cái. ”
Tôn Hiểu Quai duỗi người ở trên mặt Tôn lão gia tử "bẹp ” một cái, nãi thanh nãi khí nói:" con cũng nhớ ông nội"
Ba tỷ muội Tôn Tam Niếp đi theo phía sau ba mẹ mình, nhìn Tôn Hiểu Quai ở trước mặt ông bà nội vui vẻ, trong lòng chua xót.
Các cô không biết vì sao bản thân không được ông bà nội yêu thích, rõ ràng bọn họ biểu hiện rất tốt, nhưng ông bà nội đối với các cô còn không tốt bằng một phần với Tôn Hiểu Quai.
Bất quá nhìn thấy ba mẹ mình, lại nhìn mặt đại bá lạnh nhạt, trong lòng cũng lại hả giận một chút, cũng may đại bá từ nhỏ đã cùng Tôn Hiểu Quai không thân.
Tôn Hiểu Quai cũng chú ý tới người ba tiện nghi này, một chút cũng chú ý đến mình, nghe mình nói chuyện với ông bà nội giống như không nghe thấy.
Căn cứ theo trí nhớ của tiểu cô nương, ba cô có chút trọng nam khinh nữ, mẹ cô lại vì sinh cô mà chết, từ nhỏ lại cùng nãi nãi lớn lên, liền cùng ông ấy không thân cận.
Dù vậy thì Tôn Hiểu Quai cũng không muốn đi hòa hoãn mối quan hệ này, dù sao từ nhỏ cô cũng là cô nhỉ cùng viện trưởng lớn lên, đối với việc không có ba mẹ đã rất quen, bởi vậy, cũng không cưỡng cầu cái này.
Đợi đến khi tới nhà chính, Tôn Hiểu Quai liền nói với Tôn nãi nãi: "Bà nội, cháu bảo các chị hái chút rau tề thái ở sau núi về, cháu muốn ăn sủi cảo gói rau " Đây là lý do mà bốn người đã thống nhất từ trước, không đem chuyện Tôn Hiểu Quai đi ra sau núi nói ra.
Tôn nãi nãi nhìn ba đứa Tôn Đại Niếp một cái, liền xoay lại ôn nhu nói với Tôn Hiểu Quai: "Quai Quai, muốn ăn sủi cảo? ”
Tôn Hiểu Quai tạp tạp miệng, nhìn như rất thèm ăn nói: "Đặc biệt muốn ăn, muốn ăn thịt. ”
Tôn nãi nãi bị chọc cười, nói: "Ngươi cái tiểu tham ăn này, bà đi làm cho cháu"
Tiếp theo Tôn nãi nãi buông Tôn Hiểu Quai ngồi trên đùi mình xuống, đi ra ngoài bắt đầu nấu cơm. Tôn Hiểu Quai đi theo phía sau Tôn nãi nãi, một hồi đến kho thóc, lúc thì đến phòng bếp.
Ngay từ đầu còn vui vẻ chờ ăn sủi cảo, kết quả nhìn động tác trực tiếp của Tôn nãi nãi làm cho cô trợn tròn mắt.
Bây giờ là cuối tháng 4 năm 1964, rau dại vừa nhú ra đã bị tranh nhau hái đi, nhưng núi của thôn Ngũ Tinh rất lớn, tìm kiếm cẩn thận vẫn có thể được tìm thấy.
Tôn Hiểu Quai chuẩn bị tìm một ít rau tề thái, bảo bà nội gói sủi cảo. Ngày mai tiểu cô cũng chính là tiểu khuê nữ của Tôn nãi nãi cùng ca ca ruột của nguyên chủ sẽ trở về, đến lúc đó cũng có thể ăn được.
Mấy tiểu cô nương hái chút tề thái, liền vội vàng trở về. Núi phía sau Thôn Ngũ Tinh vào năm mấy mùa, đàn lợn rừng từng xuống núi, người trong thôn hao phí rất nhiều công sức mới bảo vệ được, trong thôn còn có 3 thanh niên mất vì việc này.
Đối với người trong thôn mà nói, trên núi rất nguy hiểm, sâu trong núi tuyệt đối cấm vào, tiểu hài tử bình thường không cho một mình đến sau núi, trừ phi là có người lớn đi cùng.
Buổi chiều khi tan làm, Tôn nãi nãi vừa vào nhà, Tôn Hiểu Quai liền nhìn thấy, chạy tới nghênh đón: "Bà nội, ngươi trở về rồi"
Tôn nãi nãi nhìn bộ dáng ân cần của cô, khom lưng ôm cô lên, ôm vào lòng, cười nói: "Sao, nhớ bà nội à?"
Tôn Hiểu Quai " Vâng" gật đầu thẳng thừng, Tôn lão gia tử ở bên cạnh Tôn nãi nãi trêu đùa: "Quai Quai, sao lại không muốn ông nội nha, cũng không nhìn ông nội một cái. ”
Tôn Hiểu Quai duỗi người ở trên mặt Tôn lão gia tử "bẹp ” một cái, nãi thanh nãi khí nói:" con cũng nhớ ông nội"
Ba tỷ muội Tôn Tam Niếp đi theo phía sau ba mẹ mình, nhìn Tôn Hiểu Quai ở trước mặt ông bà nội vui vẻ, trong lòng chua xót.
Các cô không biết vì sao bản thân không được ông bà nội yêu thích, rõ ràng bọn họ biểu hiện rất tốt, nhưng ông bà nội đối với các cô còn không tốt bằng một phần với Tôn Hiểu Quai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bất quá nhìn thấy ba mẹ mình, lại nhìn mặt đại bá lạnh nhạt, trong lòng cũng lại hả giận một chút, cũng may đại bá từ nhỏ đã cùng Tôn Hiểu Quai không thân.
Tôn Hiểu Quai cũng chú ý tới người ba tiện nghi này, một chút cũng chú ý đến mình, nghe mình nói chuyện với ông bà nội giống như không nghe thấy.
Căn cứ theo trí nhớ của tiểu cô nương, ba cô có chút trọng nam khinh nữ, mẹ cô lại vì sinh cô mà chết, từ nhỏ lại cùng nãi nãi lớn lên, liền cùng ông ấy không thân cận.
Dù vậy thì Tôn Hiểu Quai cũng không muốn đi hòa hoãn mối quan hệ này, dù sao từ nhỏ cô cũng là cô nhỉ cùng viện trưởng lớn lên, đối với việc không có ba mẹ đã rất quen, bởi vậy, cũng không cưỡng cầu cái này.
Đợi đến khi tới nhà chính, Tôn Hiểu Quai liền nói với Tôn nãi nãi: "Bà nội, cháu bảo các chị hái chút rau tề thái ở sau núi về, cháu muốn ăn sủi cảo gói rau " Đây là lý do mà bốn người đã thống nhất từ trước, không đem chuyện Tôn Hiểu Quai đi ra sau núi nói ra.
Tôn nãi nãi nhìn ba đứa Tôn Đại Niếp một cái, liền xoay lại ôn nhu nói với Tôn Hiểu Quai: "Quai Quai, muốn ăn sủi cảo? ”
Tôn Hiểu Quai tạp tạp miệng, nhìn như rất thèm ăn nói: "Đặc biệt muốn ăn, muốn ăn thịt. ”
Tôn nãi nãi bị chọc cười, nói: "Ngươi cái tiểu tham ăn này, bà đi làm cho cháu"
Tiếp theo Tôn nãi nãi buông Tôn Hiểu Quai ngồi trên đùi mình xuống, đi ra ngoài bắt đầu nấu cơm. Tôn Hiểu Quai đi theo phía sau Tôn nãi nãi, một hồi đến kho thóc, lúc thì đến phòng bếp.
Ngay từ đầu còn vui vẻ chờ ăn sủi cảo, kết quả nhìn động tác trực tiếp của Tôn nãi nãi làm cho cô trợn tròn mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro