Thập Niên 60 Nhật Ký Sinh Hoạt Của Cực Phẩm Pháo Hôi
Chương 16
2024-08-31 00:16:13
Tôn Ái Quyên vừa thở vừa nhìn về phía con báo con đang đi phía sau bọn họ, hô hấp chậm lại, chỉ vào con báo con lắp bắp nói: "Nó, nó, nó đi theo. ”
Mấy đứa nhỏ quay đầu nhìn lại cũng đều hoảng sợ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết làm sao.
Tôn Hiểu Quai nhìn phản ứng này của các cô, vội vàng giả vờ làm nũng nói: "Tiểu cô, con báo nhỏ này lợi hại như vậy, ta muốn nuôi nó. ”
Tôn Ái Quyên sau khi nghe được lời của cô thì cả kinh, vội vàng nói: "Hiểu Quai, cháu nghĩ cái gì vậy, đây là một con báo đó"
"Cháu mặc kệ, cháu sẽ nuôi nó!" Nói xong Tôn Hiểu Quai ôm lấy con báo nhỏ làm bộ như rất tức giận bỏ chạy.
Thấy Tôn Hiểu Quai tùy hứng như vậy, Tôn Ái Quyên tức giận dậm chân, nhét con thỏ vào tay Tôn Đại Niếp, vội vàng nói: "Đại Niếp, cháu giấu thỏ trong sọt, đắp rau dại lên trên, để cô đuổi theo Hiểu Quai. "Nói xong vội vàng chạy đuổi theo Tôn Hiểu Quai.
Tôn Hạo Nhiên nhìn muội muội hắn ôm con báo nhỏ chạy đi, cũng lo lắng không thôi, hô một câu: "Tiểu cô, cháu đi cùng cô" Sau đó cũng chạy theo
Ai ngờ mãi cho đến khi về nhà, bọn họ cũng không đuổi kịp. Mà Tôn Hiểu Quai cũng trực tiếp chạy vào trong phòng, không cho bọn họ đi vào.
Mấy người Tôn Đại Niếp cõng thỏ rừng vào nhà, nhìn thấy cảnh Tôn Ái Quyên và Tôn Hiểu Quai cứng đối cứng như vậy
Tôn Ái Quyên thấy Tôn Hiểu Quai thật sự không để ý tới cô, các cô lại mang thỏ rừng trở về, đành phải lui xuống trước, muốn chờ Tôn nãi nãi buổi trưa trở về thì nói sau
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, đám người Tôn nãi nãi sau khi làm xong việc đã trở về, đều ở nhà chính nghỉ ngơi. Tôn Ái Quyên rót cho mỗi người một chén nước lạnh, xoắn suýt mãi không biết mở miệng như thế nào.
Tôn nãi nãi nhìn thấy cô như vậy thì hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì vậy? "Vừa nói vừa cầm bát uống nước.
"Mẹ, hôm nay con dẫn mấy đứa nhỏ đi sau núi một chuyến, tiến gần tới chỗ biên giới, sau đó một con báo nhỏ giúp bọn con bắt được một con thỏ rừng, hiện tại Hiểu Quai mang con báo con kia về, thả nó vào phòng." Tôn Ái Quyên cúi đầu ấp úng nói
" Con nói gì!" Nghe được lời khuê nữ của mình nói, Tôn nãi nãi vội vàng buông nước xuống, đi nhanh vào phòng Tôn Hiểu Quai. Những người khác của Tôn gia cũng đều kinh ngạc vạn phần, hai mặt nhìn nhau
Chờ lúc bọn họ phản ứng lại cũng nhanh chóng bỏ bát nước xuống đi tới phòng của Tôn Hiểu Quai, chẳng qua cái bọn họ chú ý tới là con thỏ rừng kia kìa.
Sau khi đến phòng Tôn Hiểu Quai, Tôn nãi nãi nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa lập tức mở ra, Tôn Hiểu Quai ngồi trên giường, khom lưng trêu chọc mèo con dưới chân cô.
Tôn Hiểu Quai nhìn thấy Tôn nãi nãi, ngọt ngào hô: "Nãi, người về rồi sao, nãi người nhất định phải cho cháu nuôi nó đấy"
Tôn nãi nãi nhìn bộ dáng nhu thuận như vậy của cô cũng không đành lòng, Tôn Hiểu Quai nhìn Tôn nãi nãi đứng ở đó chần chờ, lại tiếp tục mạnh mẽ nói: "Nãi, người nhìn xem nó hiểu chuyện như thế nào, giống như mèo con vậy, nãi cháu muốn nuôi nó"
Tôn nãi nãi nhìn Tôn Hiểu Quai đang làm nũng, hoàn toàn không cách nào cự tuyệt, nhưng lại vẫn lo lắng, đành phải ra vẻ nghiêm khắc nói: "Cháu để cho bà nuôi thử hai ngày, nếu nó thật sự không căn người, thì bà sẽ để lại cho cháu nuôi"
Mấy đứa nhỏ quay đầu nhìn lại cũng đều hoảng sợ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết làm sao.
Tôn Hiểu Quai nhìn phản ứng này của các cô, vội vàng giả vờ làm nũng nói: "Tiểu cô, con báo nhỏ này lợi hại như vậy, ta muốn nuôi nó. ”
Tôn Ái Quyên sau khi nghe được lời của cô thì cả kinh, vội vàng nói: "Hiểu Quai, cháu nghĩ cái gì vậy, đây là một con báo đó"
"Cháu mặc kệ, cháu sẽ nuôi nó!" Nói xong Tôn Hiểu Quai ôm lấy con báo nhỏ làm bộ như rất tức giận bỏ chạy.
Thấy Tôn Hiểu Quai tùy hứng như vậy, Tôn Ái Quyên tức giận dậm chân, nhét con thỏ vào tay Tôn Đại Niếp, vội vàng nói: "Đại Niếp, cháu giấu thỏ trong sọt, đắp rau dại lên trên, để cô đuổi theo Hiểu Quai. "Nói xong vội vàng chạy đuổi theo Tôn Hiểu Quai.
Tôn Hạo Nhiên nhìn muội muội hắn ôm con báo nhỏ chạy đi, cũng lo lắng không thôi, hô một câu: "Tiểu cô, cháu đi cùng cô" Sau đó cũng chạy theo
Ai ngờ mãi cho đến khi về nhà, bọn họ cũng không đuổi kịp. Mà Tôn Hiểu Quai cũng trực tiếp chạy vào trong phòng, không cho bọn họ đi vào.
Mấy người Tôn Đại Niếp cõng thỏ rừng vào nhà, nhìn thấy cảnh Tôn Ái Quyên và Tôn Hiểu Quai cứng đối cứng như vậy
Tôn Ái Quyên thấy Tôn Hiểu Quai thật sự không để ý tới cô, các cô lại mang thỏ rừng trở về, đành phải lui xuống trước, muốn chờ Tôn nãi nãi buổi trưa trở về thì nói sau
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, đám người Tôn nãi nãi sau khi làm xong việc đã trở về, đều ở nhà chính nghỉ ngơi. Tôn Ái Quyên rót cho mỗi người một chén nước lạnh, xoắn suýt mãi không biết mở miệng như thế nào.
Tôn nãi nãi nhìn thấy cô như vậy thì hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì vậy? "Vừa nói vừa cầm bát uống nước.
"Mẹ, hôm nay con dẫn mấy đứa nhỏ đi sau núi một chuyến, tiến gần tới chỗ biên giới, sau đó một con báo nhỏ giúp bọn con bắt được một con thỏ rừng, hiện tại Hiểu Quai mang con báo con kia về, thả nó vào phòng." Tôn Ái Quyên cúi đầu ấp úng nói
" Con nói gì!" Nghe được lời khuê nữ của mình nói, Tôn nãi nãi vội vàng buông nước xuống, đi nhanh vào phòng Tôn Hiểu Quai. Những người khác của Tôn gia cũng đều kinh ngạc vạn phần, hai mặt nhìn nhau
Chờ lúc bọn họ phản ứng lại cũng nhanh chóng bỏ bát nước xuống đi tới phòng của Tôn Hiểu Quai, chẳng qua cái bọn họ chú ý tới là con thỏ rừng kia kìa.
Sau khi đến phòng Tôn Hiểu Quai, Tôn nãi nãi nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa lập tức mở ra, Tôn Hiểu Quai ngồi trên giường, khom lưng trêu chọc mèo con dưới chân cô.
Tôn Hiểu Quai nhìn thấy Tôn nãi nãi, ngọt ngào hô: "Nãi, người về rồi sao, nãi người nhất định phải cho cháu nuôi nó đấy"
Tôn nãi nãi nhìn bộ dáng nhu thuận như vậy của cô cũng không đành lòng, Tôn Hiểu Quai nhìn Tôn nãi nãi đứng ở đó chần chờ, lại tiếp tục mạnh mẽ nói: "Nãi, người nhìn xem nó hiểu chuyện như thế nào, giống như mèo con vậy, nãi cháu muốn nuôi nó"
Tôn nãi nãi nhìn Tôn Hiểu Quai đang làm nũng, hoàn toàn không cách nào cự tuyệt, nhưng lại vẫn lo lắng, đành phải ra vẻ nghiêm khắc nói: "Cháu để cho bà nuôi thử hai ngày, nếu nó thật sự không căn người, thì bà sẽ để lại cho cháu nuôi"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro