Thập Niên 60 Nhật Ký Sinh Hoạt Của Cực Phẩm Pháo Hôi
Chương 24
2024-08-31 00:16:13
Khi bước vào phòng Tôn Hiểu Quai, cậu phát hiện em gái mình đang chơi đùa vui vẻ với mèo con, bởi vì chú cũng đã nói cho cậu là mình đã tìm cho em gái cậu một con mèo con.
Tôn Hiểu Quai đã nhìn thấy anh trai mình, nhìn dáng vẻ lo lắng của anh trai, cô cũng đoán được suy nghĩ của anh mình, trong lòng cũng rất cảm động. Cô lấy ra ba cái kẹo thỏ trắng ở đầu giường, Quai Quai nói: "Anh ơi, em đặc biệt để lại ba kẹo thỏ trắng cho anh này"
Tôn Hạo Nhiên nhìn thấy ba cái kẹo trước mặt lại nghì tới những viên kẹo trong hộp kia, cảm thấy không vui lắm
Tôn nãi nãi lúc mới lấy được kẹo thỏ trắng, thì mỗi ngày chỉ cho Tôn Hiểu Quai 5 viên, vì sợ cô ăn nhiều sâu răng. Sau đấy mỗi ngày thấy Tôn Hiểu Quai chỉ ăn 1-2 viên nên tưởng cô tiếc kẹo không ăn nhiều liền đem cả hộp đưa cho cô, chỉ dặn người trong nhà chú ý một chút, không để cô ăn quá nhiều là được.
Tôn Hạo Nhiên ăn một miếng kẹo thỏ trắng, để lại hai viên chút nữa đi cho mấy đứa tiểu đệ trong thôn. Ở thôn Ngũ Tinh Tôn Hạo Nhiên chính là thủ lĩnh của đám trẻ con.
Mỗi tháng cậu chỉ về nhà mấy ngày, vì thế mấy đứa trẻ trong thôn đều sẽ tìm cậu để chơi, lần này vì Tôn Ái Quyên thì cao đẳng nên cậu đã chậm mất mấy ngày.
Sau khi trò chuyện với Tôn Hiểu Quai một lúc, Tôn Hạo Nhiên đi ra ngoài tìm đồng bọn của mình chơi. Thấy anh trai vội vàng như vậy, Tôn Hiểu Quai cũng có chút nóng lòng muốn thử, nói: "Anh ơi, em có thể ra ngoài chơi với anh, được không?"
Tôn Hạo Nhiên suy nghĩ rồi quyết định đưa cô đi cùng, nhưng lại nói: "Nếu sau đấy em không muốn chơi nữa thì nói với anh, anh dẫn em về, không được tức giận đâu đấy, anh bảo Tam Niếp đi cùng cho em có bạn"
Sở dĩ Tôn Hạo Nhiên nói như vậy là vì Tôn Hiểu Quai có một lần đi ra ngoài chơi chung với đám trẻ con rồi, nhưng mà trẻ con chơi chung tổng cũng sẽ có lúc sơ sót, mà Tôn Hiểu Quai lại có chút kiều ngạo nên tức giận, còn khóc lóc về nhà cáo trạng với Tôn nãi nãi, cho nên mấy đứa nhỏ hôm đó chơi chung đều bị ba mẹ dạy dỗ một trận
Tôn Hiểu Quai bĩu môi, mệt mỏi, lại phải cõng nồi, thật là một gánh nặng ngọt ngào! Tôn Hiểu Quai gật đầu với Tôn Hạo Nhiên nói: "Vậy được mang Nhị Niếp đi đi, em muốn chơi cùng Nhị Niếp" Không có biện pháp nào, Tam Niếp cũng không phải thật sự là tiểu hài tử, nhỡ đâu trong lúc chơi mà bị phát hiện cái gì thì không tốt lắm
Nói xong, cô lấy chiếc túi màu xanh lục quân đội mà Tôn nãi nãi đặc biệt may cho cô, gói vài miếng kẹo thỏ trắng vào, lấy thêm một nắm kẹo trái cây nhỏ rồi mỉm cười nói: "Anh ơi, chúng ta mau đi thôi!"
Tôn Hạo Nhiên thấy Tôn Hiểu Quai đang tích cực như thế cũng thở phào nhẹ nhõm mỉm cười, dẫn theo cả mèo con đi tìm bạn chơi. Bây giờ bọn trẻ thường chơi ở núi sau, sau khi làm xong việc ở nhà, bọn trẻ con thường ra sau núi tìm thêm thức ăn cho gia đình.
Khi đám người Tôn Hiểu Quai tìm thấy đám bạn, thì bọn nó đang trèo lên cây để tìm trứng chim, sau lần đám người Tôn Hiểu Quai bắt được thỏ rừng, lúc mang về bị người dân trong thôn nhìn thấy, từ đó mọi người đều biết sau núi có thú hoang vì thế nên thi thoảng sẽ đi lòng vòng sau núi để thử vận may
Khi đám trẻ con nhìn thấy Tôn Hạo Nhiên, bọn nó đều định tiến tới để chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy Tôn Hiểu Quai phía sau Tôn Hạo Nhiên, cả đám như bị ấn nút tạm dừng không đứa nào động đậy
Tôn Hiểu Quai đã nhìn thấy anh trai mình, nhìn dáng vẻ lo lắng của anh trai, cô cũng đoán được suy nghĩ của anh mình, trong lòng cũng rất cảm động. Cô lấy ra ba cái kẹo thỏ trắng ở đầu giường, Quai Quai nói: "Anh ơi, em đặc biệt để lại ba kẹo thỏ trắng cho anh này"
Tôn Hạo Nhiên nhìn thấy ba cái kẹo trước mặt lại nghì tới những viên kẹo trong hộp kia, cảm thấy không vui lắm
Tôn nãi nãi lúc mới lấy được kẹo thỏ trắng, thì mỗi ngày chỉ cho Tôn Hiểu Quai 5 viên, vì sợ cô ăn nhiều sâu răng. Sau đấy mỗi ngày thấy Tôn Hiểu Quai chỉ ăn 1-2 viên nên tưởng cô tiếc kẹo không ăn nhiều liền đem cả hộp đưa cho cô, chỉ dặn người trong nhà chú ý một chút, không để cô ăn quá nhiều là được.
Tôn Hạo Nhiên ăn một miếng kẹo thỏ trắng, để lại hai viên chút nữa đi cho mấy đứa tiểu đệ trong thôn. Ở thôn Ngũ Tinh Tôn Hạo Nhiên chính là thủ lĩnh của đám trẻ con.
Mỗi tháng cậu chỉ về nhà mấy ngày, vì thế mấy đứa trẻ trong thôn đều sẽ tìm cậu để chơi, lần này vì Tôn Ái Quyên thì cao đẳng nên cậu đã chậm mất mấy ngày.
Sau khi trò chuyện với Tôn Hiểu Quai một lúc, Tôn Hạo Nhiên đi ra ngoài tìm đồng bọn của mình chơi. Thấy anh trai vội vàng như vậy, Tôn Hiểu Quai cũng có chút nóng lòng muốn thử, nói: "Anh ơi, em có thể ra ngoài chơi với anh, được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Hạo Nhiên suy nghĩ rồi quyết định đưa cô đi cùng, nhưng lại nói: "Nếu sau đấy em không muốn chơi nữa thì nói với anh, anh dẫn em về, không được tức giận đâu đấy, anh bảo Tam Niếp đi cùng cho em có bạn"
Sở dĩ Tôn Hạo Nhiên nói như vậy là vì Tôn Hiểu Quai có một lần đi ra ngoài chơi chung với đám trẻ con rồi, nhưng mà trẻ con chơi chung tổng cũng sẽ có lúc sơ sót, mà Tôn Hiểu Quai lại có chút kiều ngạo nên tức giận, còn khóc lóc về nhà cáo trạng với Tôn nãi nãi, cho nên mấy đứa nhỏ hôm đó chơi chung đều bị ba mẹ dạy dỗ một trận
Tôn Hiểu Quai bĩu môi, mệt mỏi, lại phải cõng nồi, thật là một gánh nặng ngọt ngào! Tôn Hiểu Quai gật đầu với Tôn Hạo Nhiên nói: "Vậy được mang Nhị Niếp đi đi, em muốn chơi cùng Nhị Niếp" Không có biện pháp nào, Tam Niếp cũng không phải thật sự là tiểu hài tử, nhỡ đâu trong lúc chơi mà bị phát hiện cái gì thì không tốt lắm
Nói xong, cô lấy chiếc túi màu xanh lục quân đội mà Tôn nãi nãi đặc biệt may cho cô, gói vài miếng kẹo thỏ trắng vào, lấy thêm một nắm kẹo trái cây nhỏ rồi mỉm cười nói: "Anh ơi, chúng ta mau đi thôi!"
Tôn Hạo Nhiên thấy Tôn Hiểu Quai đang tích cực như thế cũng thở phào nhẹ nhõm mỉm cười, dẫn theo cả mèo con đi tìm bạn chơi. Bây giờ bọn trẻ thường chơi ở núi sau, sau khi làm xong việc ở nhà, bọn trẻ con thường ra sau núi tìm thêm thức ăn cho gia đình.
Khi đám người Tôn Hiểu Quai tìm thấy đám bạn, thì bọn nó đang trèo lên cây để tìm trứng chim, sau lần đám người Tôn Hiểu Quai bắt được thỏ rừng, lúc mang về bị người dân trong thôn nhìn thấy, từ đó mọi người đều biết sau núi có thú hoang vì thế nên thi thoảng sẽ đi lòng vòng sau núi để thử vận may
Khi đám trẻ con nhìn thấy Tôn Hạo Nhiên, bọn nó đều định tiến tới để chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy Tôn Hiểu Quai phía sau Tôn Hạo Nhiên, cả đám như bị ấn nút tạm dừng không đứa nào động đậy
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro