Thập Niên 60 Nhật Ký Sinh Hoạt Của Cực Phẩm Pháo Hôi
Chương 25
2024-08-31 00:16:13
Tôn Hiểu Quai vốn muốn cười chào hỏi, nhưng nhìn thấy bọn họ phản ứng lớn như vậy, nụ cười cũng cứng đờ. Có lẽ bởi vì được Tôn nãi nãi sủng ái, Tôn Hiểu Quai càng ngày càng giống với độ tuổi hiện tại của mình, lúc tức giận thì tức giận, lúc vui vẻ thì vui vẻ, rất tự do, cũng rất hưởng thụ.
Cuối cùng một cô bé lớn tuổi nhất trong đám đứng ra, nói: "Tôn Hiểu Quai, ngươi cũng đến chơi à! ”
Tôn Hiểu Quai cũng vội vàng trả lời: "Đúng vậy, ở nhà hơi buồn nên tôi cũng muốn ra ngoài chơi một chút, tôi còn mang kẹo cho các cậu này " Kẹo có sức hấp dẫn rất lớn, mấy đứa nhỏ nghe thấy đều nuốt nước miếng
Chẳng qua hiện tại đồ ăn đều rất quý giá, bọn chúng cũng không thể không biết xấu hổ mà ăn kẹo của Tôn Hiểu Quai, vẫn là Tôn Hạo Nhiên lấy kẹo trong túi phân chia cho bọn nó
Sau khi nhận được kẹo, bọn nó cũng luyến tiếc không nỡ ăn, bởi vì kẹo phải đến Tết hoặc là có đám cưới mới có thể ăn một hai viên, thấy Tôn Hiểu Quai thật sự muốn cho bọn họ, bọn họ cũng nhận lấy.
Sau đó lúc chơi đùa bọn nó đều cố gắng làm cho Tôn Hiểu Quai vui vẻ, coi như cảm ơn cô đã cho bọn nó kẹo. Mấy đứa nhỏ đều một mực đi đào trứng chi nhưng đều không có đứa nào tìm được.
Sau khi biết được, Tôn Hiểu Quai chủ động đề nghị: "Có thể để mèo con ngửi một chút xem chỗ nào có trứng chim" vừa nói vừa mang mèo con trong ngực ra ngoài
Lời này vừa nói ra, đám tre con đều là ánh mắt phát sáng nhìn mèo con, bọn nó đã nhiều năm chưa ăn mặn rồi, nghe được một biện pháp khả thi như vậy, đều nhịn không được, dù sao mèo đuổi chim thì nhanh hơn bọn nó
Lưu Cẩu Đản là đàn em trung thành nhất của Tôn Hạo Nhiên nuốt nước miếng, ánh mắt không thể rời khỏi nói: "Kia, em gái Hiểu Quai , vậy chúng ta để mèo con đi tìm trứng chim đi, nếu tìm được sẽ chia cho em nhiều nhất"
Tôn Hiểu Quai gật gật đầu, sau đó dùng ý thức nói với mèo con để nó đi tìm trứng chim. Có lẽ bởi vì hiện tại vạn vật hồi phục, trứng chim vẫn còn rất nhiều, mèo con nói cho Tôn Hiểu Quai vài chỗ. Tôn Hiểu Quai chọn một nơi không gần không xa để cho mèo con dẫn bọn họ đi qua.
Mèo con dẫn bọn nó đến bên cạnh một cái cây, Lưu Cẩu Đản đi đầu đi lên, quả nhiên có một tổ chim, bên trong có mấy quả trứng chim, nó cẩn thận cất vào trong túi, từ trên cây đi xuống.
Sau khi xuống đất, Cẩu Đản lấy trứng chim từ trong túi ra, giống như hiến bảo vật, Tôn Hiểu Quai nhìn thấy cảnh này cũng nhếch miệng, rất cao hứng.
Lâm Tú ở bên cạnh Tôn Hiểu Quai vẫn luôn chú ý đến cô, chính là cô bé lớn tuổi nhất trong đám đã nói chuyện lúc đầu, Lâm Tú âm thầm cảm thán tính tình Tôn Hiểu Quai hôm nay tốt thật, dù sao lần trước tính tình Tôn Hiểu Quai không dễ nói chuyện như vậy
Lâm Tú thấy tất cả mọi người vui vẻ, liền hỏi: "Bây giờ chúng ta đi tìm trứng chim tiếp hay là nướng luôn? "Nhóm bạn nhỏ sau khi nghe được lời của cô bé, thì yên tĩnh một chút, sau đó liền nhao nhao nhìn về phía Tôn Hiểu Quai, dù sao cũng là mèo con của cô dẫn bọn nó tìm trứng chim.
Tôn Hiểu Quai trong lúc nhất thời bị gần mười tiểu hài tử nhìn chăm chú, thoáng có chút không được tự nhiên, trong lòng cũng biết bọn nó muốn đi tìm tiếp, vì thế vội vàng trả lời: "Đi tìm tiếp đi, không chừng còn có thể tìm được. ”
Cuối cùng một cô bé lớn tuổi nhất trong đám đứng ra, nói: "Tôn Hiểu Quai, ngươi cũng đến chơi à! ”
Tôn Hiểu Quai cũng vội vàng trả lời: "Đúng vậy, ở nhà hơi buồn nên tôi cũng muốn ra ngoài chơi một chút, tôi còn mang kẹo cho các cậu này " Kẹo có sức hấp dẫn rất lớn, mấy đứa nhỏ nghe thấy đều nuốt nước miếng
Chẳng qua hiện tại đồ ăn đều rất quý giá, bọn chúng cũng không thể không biết xấu hổ mà ăn kẹo của Tôn Hiểu Quai, vẫn là Tôn Hạo Nhiên lấy kẹo trong túi phân chia cho bọn nó
Sau khi nhận được kẹo, bọn nó cũng luyến tiếc không nỡ ăn, bởi vì kẹo phải đến Tết hoặc là có đám cưới mới có thể ăn một hai viên, thấy Tôn Hiểu Quai thật sự muốn cho bọn họ, bọn họ cũng nhận lấy.
Sau đó lúc chơi đùa bọn nó đều cố gắng làm cho Tôn Hiểu Quai vui vẻ, coi như cảm ơn cô đã cho bọn nó kẹo. Mấy đứa nhỏ đều một mực đi đào trứng chi nhưng đều không có đứa nào tìm được.
Sau khi biết được, Tôn Hiểu Quai chủ động đề nghị: "Có thể để mèo con ngửi một chút xem chỗ nào có trứng chim" vừa nói vừa mang mèo con trong ngực ra ngoài
Lời này vừa nói ra, đám tre con đều là ánh mắt phát sáng nhìn mèo con, bọn nó đã nhiều năm chưa ăn mặn rồi, nghe được một biện pháp khả thi như vậy, đều nhịn không được, dù sao mèo đuổi chim thì nhanh hơn bọn nó
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Cẩu Đản là đàn em trung thành nhất của Tôn Hạo Nhiên nuốt nước miếng, ánh mắt không thể rời khỏi nói: "Kia, em gái Hiểu Quai , vậy chúng ta để mèo con đi tìm trứng chim đi, nếu tìm được sẽ chia cho em nhiều nhất"
Tôn Hiểu Quai gật gật đầu, sau đó dùng ý thức nói với mèo con để nó đi tìm trứng chim. Có lẽ bởi vì hiện tại vạn vật hồi phục, trứng chim vẫn còn rất nhiều, mèo con nói cho Tôn Hiểu Quai vài chỗ. Tôn Hiểu Quai chọn một nơi không gần không xa để cho mèo con dẫn bọn họ đi qua.
Mèo con dẫn bọn nó đến bên cạnh một cái cây, Lưu Cẩu Đản đi đầu đi lên, quả nhiên có một tổ chim, bên trong có mấy quả trứng chim, nó cẩn thận cất vào trong túi, từ trên cây đi xuống.
Sau khi xuống đất, Cẩu Đản lấy trứng chim từ trong túi ra, giống như hiến bảo vật, Tôn Hiểu Quai nhìn thấy cảnh này cũng nhếch miệng, rất cao hứng.
Lâm Tú ở bên cạnh Tôn Hiểu Quai vẫn luôn chú ý đến cô, chính là cô bé lớn tuổi nhất trong đám đã nói chuyện lúc đầu, Lâm Tú âm thầm cảm thán tính tình Tôn Hiểu Quai hôm nay tốt thật, dù sao lần trước tính tình Tôn Hiểu Quai không dễ nói chuyện như vậy
Lâm Tú thấy tất cả mọi người vui vẻ, liền hỏi: "Bây giờ chúng ta đi tìm trứng chim tiếp hay là nướng luôn? "Nhóm bạn nhỏ sau khi nghe được lời của cô bé, thì yên tĩnh một chút, sau đó liền nhao nhao nhìn về phía Tôn Hiểu Quai, dù sao cũng là mèo con của cô dẫn bọn nó tìm trứng chim.
Tôn Hiểu Quai trong lúc nhất thời bị gần mười tiểu hài tử nhìn chăm chú, thoáng có chút không được tự nhiên, trong lòng cũng biết bọn nó muốn đi tìm tiếp, vì thế vội vàng trả lời: "Đi tìm tiếp đi, không chừng còn có thể tìm được. ”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro