Thập Niên 60 Nhật Ký Sinh Hoạt Của Cực Phẩm Pháo Hôi
Chương 6
2024-08-31 00:16:13
Điểm tâm bình thường ăn ở nhà chính, hiện tại lương thực các nhà đều khẩn trương, cho dù là gia sản giàu có như Tôn gia, cũng là một ngày ăn hai bữa, hơn nữa mỗi người cũng chỉ có bảy, tám phần no.
Tôn Hiểu Quai vững vàng ngồi ở bên phải bàn nhỏ, nhìn nhị thẩm Kim Hữu Đệ cùng tam thẩm Lâm Lỵ vội vàng dọn cơm xong. Mẹ của Tôn Hiểu Quai khi sinh ra bị khó sinh mà chết, bởi vậy sau khi sinh cô đều là Tôn nãi nãi nuôi lớn.
Nam nữ Tôn gia ăn cơm chia làm hai bàn, nam nhân làm tốn sức, lượng cơm cũng lớn, ăn cơm khô nhiều hơn một chút. Cơm bên phụ nữ sẽ ít hơn một chút.
Chờ Tôn nãi nãi bưng một cái chén nhỏ vào nhà chính, những người khác cũng nhất nhất đi theo vào, chỉ có Kim Hữu Đệ do dự bất quyết, nhưng cũng lập tức hung hăng đi theo.
Tôn nãi nãi đi vào nhà chính, nhìn thấy Tôn Hiểu Quai ngồi trên băng ghế, cảm giác tâm đều muốn tan.
Bây giờ bà còn không biết cái gì là manh, nhưng nhìn thấy Tôn Hiểu Quai chớp chớp đôi mắt to tròn xoe, háo hức nhìn chằm chằm vào cái chén nhỏ, chỉ là cảm thấy Quai Quai nhìn rất xinh đẹp.
Tôn nãi nãi bưng chén nhỏ dành riêng cho Tôn Hiểu Quai đến trước mặt cô, bên trong là mì, còn có một quả trứng luộc, thậm chí mơ hồ có thể ngửi thấy mùi dầu thơm, thoạt nhìn làm cho người ta rất thèm ăn.
Tôn Hiểu Quai ngọt ngào cười nói: "Bà nội tốt, Hiểu Quai lớn lên sẽ thương bà nội. "Tôn nãi nãi cười nói: "Cháu đúng là miệng ngọt"
Tôn nãi nãi cùng Quai Quai đùa giỡn xong, liền chuẩn bị chia cơm. Kim Hữu Đệ kinh ngạc nói: "Nương, Tam Niếp còn đang ở sài phòng, con..."
Tôn nãi nãi nhìn bộ dáng sợ hãi rụt rè của cô liền phiền, không kiên nhẫn được nói: "Vậy ngươi đi gọi ra đi!"
Vừa dứt lời, Kim Hữu Đệ vội vàng đi ra ngoài. Đi tới sài phòng, nhìn thấy Tam Niếp nghiêng trên giường, còn chưa nói gì, hốc mắt liền tràn đầy nước mắt.
Tôn Tam Niếp vừa nhìn bộ dáng này của mẹ mình, trong lòng rất tức giận. Người mẹ này của cô nhát gan coi như xong, còn sống trong thế giới của mình, đã nhận định việc gì là không thay đổi.
Hiện tại bà ấy còn đối với tốt một chút với ba chị em cô, nhưng đợi khi đại bá cưới đại bá mẫu vào cửa, lại trải qua đại bá mẫu khiêu khích thì đã cho rằng vì 3 chị em cô mà bà không có con trai, tất cả là lỗi của 3 chị em, thậm chí cuối cùng gả các cô đi chỉ nhìn sinh lễ không cần biết gia cảnh người ta
Mặc dù tức giận với mẹ mình, Tôn Tam Niếp cũng không dám đối đầu với Tôn nãi nãi, biết Kim Hữu Đệ đến gọi mình đi ăn cơm, từ trên giường đứng dậy liền trực tiếp đi thẳng về phía nhà chính.
Kim Hữu Đệ nhìn thấy Tôn Tam Niếp không để ý tới mình, trong lòng lại càng thương tâm, cho rằng Tôn Tam Niếp là oán hận mình thấy cô bị phạt nhưng không giúp đỡ.
Nhưng lại có chút tức giận, Tam Niếp là tự làm cho Hiểu Quai rơi xuống nước, bị phạt sao lại oán hận cô ta, có quan hệ gì tới cô ta đâu
Kim Hữu Đệ thấy Tôn Tam Niếp đi xa, vội vàng đuổi theo, mẹ chồng vốn không thích mình, cô ta tận lực không đi chọc bà
Lúc Tôn Tam Niếp đến nhà chính, người Tôn gia đã bắt đầu ăn cơm, Tôn nãi nãi đang cho Hiểu Quai ăn cơm, nhìn thấy cô trở về, liếc mắt một cái liền tiếp tục đút cơm.
Tôn Tam Niếp nhìn thấy Tôn nãi nãi liếc mắt một cái không nhẹ không nặng, nhưng trong lòng căng thẳng, vội vàng ngồi xuống.
Tôn Hiểu Quai vững vàng ngồi ở bên phải bàn nhỏ, nhìn nhị thẩm Kim Hữu Đệ cùng tam thẩm Lâm Lỵ vội vàng dọn cơm xong. Mẹ của Tôn Hiểu Quai khi sinh ra bị khó sinh mà chết, bởi vậy sau khi sinh cô đều là Tôn nãi nãi nuôi lớn.
Nam nữ Tôn gia ăn cơm chia làm hai bàn, nam nhân làm tốn sức, lượng cơm cũng lớn, ăn cơm khô nhiều hơn một chút. Cơm bên phụ nữ sẽ ít hơn một chút.
Chờ Tôn nãi nãi bưng một cái chén nhỏ vào nhà chính, những người khác cũng nhất nhất đi theo vào, chỉ có Kim Hữu Đệ do dự bất quyết, nhưng cũng lập tức hung hăng đi theo.
Tôn nãi nãi đi vào nhà chính, nhìn thấy Tôn Hiểu Quai ngồi trên băng ghế, cảm giác tâm đều muốn tan.
Bây giờ bà còn không biết cái gì là manh, nhưng nhìn thấy Tôn Hiểu Quai chớp chớp đôi mắt to tròn xoe, háo hức nhìn chằm chằm vào cái chén nhỏ, chỉ là cảm thấy Quai Quai nhìn rất xinh đẹp.
Tôn nãi nãi bưng chén nhỏ dành riêng cho Tôn Hiểu Quai đến trước mặt cô, bên trong là mì, còn có một quả trứng luộc, thậm chí mơ hồ có thể ngửi thấy mùi dầu thơm, thoạt nhìn làm cho người ta rất thèm ăn.
Tôn Hiểu Quai ngọt ngào cười nói: "Bà nội tốt, Hiểu Quai lớn lên sẽ thương bà nội. "Tôn nãi nãi cười nói: "Cháu đúng là miệng ngọt"
Tôn nãi nãi cùng Quai Quai đùa giỡn xong, liền chuẩn bị chia cơm. Kim Hữu Đệ kinh ngạc nói: "Nương, Tam Niếp còn đang ở sài phòng, con..."
Tôn nãi nãi nhìn bộ dáng sợ hãi rụt rè của cô liền phiền, không kiên nhẫn được nói: "Vậy ngươi đi gọi ra đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa dứt lời, Kim Hữu Đệ vội vàng đi ra ngoài. Đi tới sài phòng, nhìn thấy Tam Niếp nghiêng trên giường, còn chưa nói gì, hốc mắt liền tràn đầy nước mắt.
Tôn Tam Niếp vừa nhìn bộ dáng này của mẹ mình, trong lòng rất tức giận. Người mẹ này của cô nhát gan coi như xong, còn sống trong thế giới của mình, đã nhận định việc gì là không thay đổi.
Hiện tại bà ấy còn đối với tốt một chút với ba chị em cô, nhưng đợi khi đại bá cưới đại bá mẫu vào cửa, lại trải qua đại bá mẫu khiêu khích thì đã cho rằng vì 3 chị em cô mà bà không có con trai, tất cả là lỗi của 3 chị em, thậm chí cuối cùng gả các cô đi chỉ nhìn sinh lễ không cần biết gia cảnh người ta
Mặc dù tức giận với mẹ mình, Tôn Tam Niếp cũng không dám đối đầu với Tôn nãi nãi, biết Kim Hữu Đệ đến gọi mình đi ăn cơm, từ trên giường đứng dậy liền trực tiếp đi thẳng về phía nhà chính.
Kim Hữu Đệ nhìn thấy Tôn Tam Niếp không để ý tới mình, trong lòng lại càng thương tâm, cho rằng Tôn Tam Niếp là oán hận mình thấy cô bị phạt nhưng không giúp đỡ.
Nhưng lại có chút tức giận, Tam Niếp là tự làm cho Hiểu Quai rơi xuống nước, bị phạt sao lại oán hận cô ta, có quan hệ gì tới cô ta đâu
Kim Hữu Đệ thấy Tôn Tam Niếp đi xa, vội vàng đuổi theo, mẹ chồng vốn không thích mình, cô ta tận lực không đi chọc bà
Lúc Tôn Tam Niếp đến nhà chính, người Tôn gia đã bắt đầu ăn cơm, Tôn nãi nãi đang cho Hiểu Quai ăn cơm, nhìn thấy cô trở về, liếc mắt một cái liền tiếp tục đút cơm.
Tôn Tam Niếp nhìn thấy Tôn nãi nãi liếc mắt một cái không nhẹ không nặng, nhưng trong lòng căng thẳng, vội vàng ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro