Chương 30 - Canh Táo Đỏ Nấm Tuyết Nhĩ Lê (2)
Bữa Cơm Tất Niên
Văn Văn Mân
2024-08-07 10:29:30
Nghe vậy, Chu Tuế Tuế nhớ đến em chồng, Cố Lan.
Trong ấn tượng của cô, cô em chồng không phải người dễ ở chung, cô ta đã lấy chồng ở huyện, chồng là Triệu Kiến Quốc, công nhân nhà máy thép ở huyện.
Nói đến chuyện này, hôn sự của cô ta cũng có chút liên quan đến Cố Cảnh Hằng.
Cố Lan chẳng có học hành gì, mới học hết tiểu học mấy năm đã nghỉ, không phải cha mẹ Cố không muốn cho con gái ăn học, nhưng cô ta học quá kém, lại chẳng muốn học hành gì nên thôi.
Chuyện hôn sự của Cố Lan là do cô ta tự tính toán, chưa cưới đã có bầu, ép nhà họ Triệu phải rước về.
Sau khi cưới sinh được một trai một gái, rất ít khi về nhà mẹ đẻ, mà lần nào về cũng vét sạch lương thực của ông bà Cố.
Chu Tuế Tuế có ấn tượng không tốt lắm về Triệu Kiến Quốc, nếu nhà họ Cố không có Cố Cảnh Hằng làm quân nhân thì nhà họ Triệu chưa chắc đã đồng ý cho cưới, lần nào về nhà vợ, anh ta cũng vênh váo, khinh người, khó ưa vô cùng, vậy mà Cố Lan lại thích mê mệt.
Chu Tuế Tuế cảm thấy co em chồng này đúng là luyến ái não tàn.
Nghe cô em chồng nói vậy, Chu Tuế Tuế chỉ cười không đáp, cô xoay người đi vào trong, lấy ra một hộp kem Bách Thảo Đường, đây là hàng hiếm, bán ở cửa hàng bách hóa tận năm đồng một hộp, đắt hơn cả kem sâm, kem dưỡng da.
"Tiểu Hà, hộp kem này chị tặng em mừng năm mới, cầm lấy đi."
Cố Hà nhìn hộp kem Bách Thảo Đường không dám tin vào mắt mình, cô biết thứ này đắt lắm.
Có một cô bạn học nhà giàu ở huyện cũng dùng loại kem này, thơm lắm, cô bé ấy còn dùng rất tiết kiệm, không ngờ chị dâu ba lại hào phóng tặng mình hẳn một hộp.
"Chị dâu ba, không cần đâu ạ, em biết thứ này đắt lắm, chị giữ lại mà dùng."
"Cầm lấy đi, em còn nhỏ, dùng loại này tốt hơn kem sâm nhiều, còn trẻ thì phải dùng đồ tốt một chút." Nói rồi Chu Tuế Tuế đặt hộp kem vào tay cô bé.
Cố Hà vui lắm, chị dâu ba đối xử với cô thật tốt, trong lòng cô vô cùng cảm kích Chu Tuế Tuế.
"Cảm ơn chị dâu ba! Chị dâu ba tốt nhất!" Cố Hà cười rạng rỡ.
Chơi một lúc, Cố Hà vui vẻ cầm hộp kem Bách Thảo Đường và túi viên chiên về nhà, sợ người khác nhìn thấy, cô bé giấu kĩ hộp kem vào trong tay áo.
Về đến nhà, Cố Hà chạy vào phòng mẹ, còn đóng cửa lại.
"Con bé này, làm gì mà thần bí thế?" Mẹ Cố hỏi.
Cố Hà hào hứng ghé sát vào mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ đoán xem hôm nay con đến nhà chị dâu ba, chị ấy cho con cái gì?"
"Cái gì?"
Cố Hà lấy từ trong tay áo ra, "Mẹ xem này, kem Bách Thảo Đường đấy, thứ này đắt lắm, con nghe bạn con ở huyện nói tận năm đồng một hộp cơ!"
"Cái gì? Năm đồng?" Mẹ Cố kinh ngạc, một hộp kem bé tí thế mà lại đắt đỏ vậy.
"Chị dâu ba con cho con à?"
"Dạ, chị dâu ba tốt với con lắm, chứ con lấy đâu ra tiền mua đồ đắt thế ạ."
"Chị dâu ba con cho con là tốt với con đấy, con phải chơi với chị ấy cho tốt, sau này có bố mẹ không còn nữa, có chuyện gì thì chị ba con cũng sẽ giúp đỡ." Mẹ Cố xoa đầu con gái nói.
"Mẹ, con với chị dâu ba rất hợp nhau, chị ấy vừa xinh đẹp lại có học, con thích chị ấy lắm." Cố Hà nũng nịu nói.
...
Hôm nay là ba mươi Tết, sáng sớm Chu Tuế Tuế đã dậy quét dọn nhà cửa, dán câu đối, rồi làm hai món ăn, thịt kho tàu với cá kho, toàn món ngon, ngày Tết không thể qua loa được.
Cô mang hai món ăn này sang nhà cũ, đừng nói người khác, đến Lâm Tam Muội cũng tươi cười niềm nở với Chu Tuế Tuế, đồ ăn ngon ai mà chẳng thích.
Hơn nữa Chu Tuế Tuế lại cho nhiều nguyên liệu, nên hai món ăn này càng thêm phần hấp dẫn, đến nỗi món dưa chua hầm thịt mẹ Cố làm cũng chẳng ai đụng đũa.
Cha Cố nhìn cả nhà quây quần đông đủ, vui vẻ nói: "Năm nay mọi người đều ở đây, chỉ thiếu mỗi thằng ba, năm mới anh em con cái cố gắng hết mình, chúc mừng năm mới!"
Bữa cơm tất niên năm nay ai nấy đều ăn uống vui vẻ, hài lòng, ngay cả Lâm Tam Muội cũng không kiếm chuyện.
Sau khi cơm nước xong, mọi người ngồi nói chuyện phiếm, đón giao thừa, Lâm Tam Muội nhìn Chu Tuế Tuế nói.
"Em ba à, nhà thím giàu có như vậy, Tết đến cũng không thấy mua gì cho cha mẹ à?"
"Vậy chị hai mua gì rồi? Lần trước em đã bảo chị cả làm áo bông cho cha mẹ, chẳng lẽ chị hai không thấy sao?" Chu Tuế Tuế đáp lại không chút khách khí, rõ là ăn no rửng mỡ.
"Em ba nói vậy sao được, điều kiện nhà chúng tôi có thể so với nhà em sao. Hơn nữa chúng tôi lại chưa ra ở riêng, lấy đâu ra thứ tốt mà hiếu kính cha mẹ." Lâm Tam Muội bĩu môi nói.
Ý tứ trong lời nói đã quá rõ ràng, muốn ra ở riêng.
Ông Cố bà Cố cũng nghe ra, nhưng đều không nói gì. Chuyện ra ở riêng trước đó bà Cố đã nói với Chu Tuế Tuế, nên bà đã biết từ lâu, nhưng bà không thể chấp nhận Lâm Tam Muội ở đây nói bóng gió, giẫm lên mặt bà.
Trong ấn tượng của cô, cô em chồng không phải người dễ ở chung, cô ta đã lấy chồng ở huyện, chồng là Triệu Kiến Quốc, công nhân nhà máy thép ở huyện.
Nói đến chuyện này, hôn sự của cô ta cũng có chút liên quan đến Cố Cảnh Hằng.
Cố Lan chẳng có học hành gì, mới học hết tiểu học mấy năm đã nghỉ, không phải cha mẹ Cố không muốn cho con gái ăn học, nhưng cô ta học quá kém, lại chẳng muốn học hành gì nên thôi.
Chuyện hôn sự của Cố Lan là do cô ta tự tính toán, chưa cưới đã có bầu, ép nhà họ Triệu phải rước về.
Sau khi cưới sinh được một trai một gái, rất ít khi về nhà mẹ đẻ, mà lần nào về cũng vét sạch lương thực của ông bà Cố.
Chu Tuế Tuế có ấn tượng không tốt lắm về Triệu Kiến Quốc, nếu nhà họ Cố không có Cố Cảnh Hằng làm quân nhân thì nhà họ Triệu chưa chắc đã đồng ý cho cưới, lần nào về nhà vợ, anh ta cũng vênh váo, khinh người, khó ưa vô cùng, vậy mà Cố Lan lại thích mê mệt.
Chu Tuế Tuế cảm thấy co em chồng này đúng là luyến ái não tàn.
Nghe cô em chồng nói vậy, Chu Tuế Tuế chỉ cười không đáp, cô xoay người đi vào trong, lấy ra một hộp kem Bách Thảo Đường, đây là hàng hiếm, bán ở cửa hàng bách hóa tận năm đồng một hộp, đắt hơn cả kem sâm, kem dưỡng da.
"Tiểu Hà, hộp kem này chị tặng em mừng năm mới, cầm lấy đi."
Cố Hà nhìn hộp kem Bách Thảo Đường không dám tin vào mắt mình, cô biết thứ này đắt lắm.
Có một cô bạn học nhà giàu ở huyện cũng dùng loại kem này, thơm lắm, cô bé ấy còn dùng rất tiết kiệm, không ngờ chị dâu ba lại hào phóng tặng mình hẳn một hộp.
"Chị dâu ba, không cần đâu ạ, em biết thứ này đắt lắm, chị giữ lại mà dùng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cầm lấy đi, em còn nhỏ, dùng loại này tốt hơn kem sâm nhiều, còn trẻ thì phải dùng đồ tốt một chút." Nói rồi Chu Tuế Tuế đặt hộp kem vào tay cô bé.
Cố Hà vui lắm, chị dâu ba đối xử với cô thật tốt, trong lòng cô vô cùng cảm kích Chu Tuế Tuế.
"Cảm ơn chị dâu ba! Chị dâu ba tốt nhất!" Cố Hà cười rạng rỡ.
Chơi một lúc, Cố Hà vui vẻ cầm hộp kem Bách Thảo Đường và túi viên chiên về nhà, sợ người khác nhìn thấy, cô bé giấu kĩ hộp kem vào trong tay áo.
Về đến nhà, Cố Hà chạy vào phòng mẹ, còn đóng cửa lại.
"Con bé này, làm gì mà thần bí thế?" Mẹ Cố hỏi.
Cố Hà hào hứng ghé sát vào mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ đoán xem hôm nay con đến nhà chị dâu ba, chị ấy cho con cái gì?"
"Cái gì?"
Cố Hà lấy từ trong tay áo ra, "Mẹ xem này, kem Bách Thảo Đường đấy, thứ này đắt lắm, con nghe bạn con ở huyện nói tận năm đồng một hộp cơ!"
"Cái gì? Năm đồng?" Mẹ Cố kinh ngạc, một hộp kem bé tí thế mà lại đắt đỏ vậy.
"Chị dâu ba con cho con à?"
"Dạ, chị dâu ba tốt với con lắm, chứ con lấy đâu ra tiền mua đồ đắt thế ạ."
"Chị dâu ba con cho con là tốt với con đấy, con phải chơi với chị ấy cho tốt, sau này có bố mẹ không còn nữa, có chuyện gì thì chị ba con cũng sẽ giúp đỡ." Mẹ Cố xoa đầu con gái nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ, con với chị dâu ba rất hợp nhau, chị ấy vừa xinh đẹp lại có học, con thích chị ấy lắm." Cố Hà nũng nịu nói.
...
Hôm nay là ba mươi Tết, sáng sớm Chu Tuế Tuế đã dậy quét dọn nhà cửa, dán câu đối, rồi làm hai món ăn, thịt kho tàu với cá kho, toàn món ngon, ngày Tết không thể qua loa được.
Cô mang hai món ăn này sang nhà cũ, đừng nói người khác, đến Lâm Tam Muội cũng tươi cười niềm nở với Chu Tuế Tuế, đồ ăn ngon ai mà chẳng thích.
Hơn nữa Chu Tuế Tuế lại cho nhiều nguyên liệu, nên hai món ăn này càng thêm phần hấp dẫn, đến nỗi món dưa chua hầm thịt mẹ Cố làm cũng chẳng ai đụng đũa.
Cha Cố nhìn cả nhà quây quần đông đủ, vui vẻ nói: "Năm nay mọi người đều ở đây, chỉ thiếu mỗi thằng ba, năm mới anh em con cái cố gắng hết mình, chúc mừng năm mới!"
Bữa cơm tất niên năm nay ai nấy đều ăn uống vui vẻ, hài lòng, ngay cả Lâm Tam Muội cũng không kiếm chuyện.
Sau khi cơm nước xong, mọi người ngồi nói chuyện phiếm, đón giao thừa, Lâm Tam Muội nhìn Chu Tuế Tuế nói.
"Em ba à, nhà thím giàu có như vậy, Tết đến cũng không thấy mua gì cho cha mẹ à?"
"Vậy chị hai mua gì rồi? Lần trước em đã bảo chị cả làm áo bông cho cha mẹ, chẳng lẽ chị hai không thấy sao?" Chu Tuế Tuế đáp lại không chút khách khí, rõ là ăn no rửng mỡ.
"Em ba nói vậy sao được, điều kiện nhà chúng tôi có thể so với nhà em sao. Hơn nữa chúng tôi lại chưa ra ở riêng, lấy đâu ra thứ tốt mà hiếu kính cha mẹ." Lâm Tam Muội bĩu môi nói.
Ý tứ trong lời nói đã quá rõ ràng, muốn ra ở riêng.
Ông Cố bà Cố cũng nghe ra, nhưng đều không nói gì. Chuyện ra ở riêng trước đó bà Cố đã nói với Chu Tuế Tuế, nên bà đã biết từ lâu, nhưng bà không thể chấp nhận Lâm Tam Muội ở đây nói bóng gió, giẫm lên mặt bà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro