Chương 30 - Canh Táo Đỏ Nấm Tuyết Nhĩ Lê (2)
Đứa Bé Đáng Thương
Văn Văn Mân
2024-08-07 10:29:30
Hôm nay Chu Tuế Tuế rảnh rỗi không có việc gì làm nên định làm chút đồ ăn vặt.
Chu Tuế Tuế thái ít khoai tây, cắt thành miếng bỏ vào trong nước để trôi bớt bột phía ngoài, sau đó lau khô nước bên ngoài, cuối cùng cho vào trong nồi chiên, rất nhanh sẽ chín, nếu muốn ăn cay có thể rắc chút ớt bột, nhưng cân nhắc đến trong nhà đều là trẻ con, cho nên Chu Tuế Tuế chỉ rắc chút ngũ vị hương.
Loại khoai tây chiên tự làm này hoàn toàn khác với trong không gian của Chu Tuế Tuế, ăn càng thơm, hơn nữa không có thêm chất phụ gia, cho trẻ con ăn cũng càng yên tâm.
Chu Tuế Tuế rất thích ăn ngọt, cô còn làm vài cái bánh.
Bột nếp hấp chín, sau đó phết đậu đỏ vào giữa, cuộn lại như làm bánh bao, bên ngoài lăn một lớp bột đậu tương là có thể ăn.
Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa tự mình chạy đến ăn.
"Mẹ, mẹ thật lợi hại, biết làm nhiều món ngon như vậy." Nhị Oa nói.
"Phần này là cho ông bà nội, hai đứa con cùng đi đưa qua cho ông bà đi." Chu Tuế Tuế bưng mâm cho hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ chạy nhanh rất nhanh đã trở về.
Lúc trước sau khi bà Cố bị bệnh, Chu Tuế Tuế cách ba ngày lại đưa qua ít đồ, có lúc là canh gà, có lúc là canh cá, tóm lại chính là bồi bổ thân thể.
Chu Tuế Tuế cảm thấy không có gì, bởi vì mọi người cũng phải ăn, chỉ là chia ra hai bát, nhưng theo bà Cố thì chính là Chu Tuế Tuế cố ý làm cho bà.
Chu Tuế Tuế: ... Đây thật đúng là hiểu lầm ngọt ngào mà.
Nhưng mà khiến bà Cố cảm động không thôi, khen Chu Tuế Tuế là một người con dâu hiếu thuận.
Bây giờ bên ngoài đang trong trạng thái khá căng thẳng, nhưng công việc phiên dịch của Chu Tuế Tuế lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Kế hoạch cuộc đời mà Chu Tuế Tuế đặt ra cho mình là vượt qua thời kỳ đặc biệt này, sau khi tiết kiệm tiền sẽ mua nhà ở Bắc Kinh làm bà chủ cho thuê nhà, đợi đến khi thi đại học khôi phục, cô còn muốn đi thi một lần, dù sao thì bằng cấp sau này cũng rất quan trọng.
Ông trời để cho Chu Tuế Tuế xuyên đến thời đại này, cô cũng không muốn làm một người bình thường, cô muốn có dấu ấn thời đại thuộc về mình.
Đợi sau này kinh tế mở cửa, Chu Tuế Tuế định đưa người nhà đi kinh doanh gì đó, để mọi người cũng có thể kiếm tiền.
Hơn nữa Chu Tuế Tuế rất hài lòng với thân phận và gia đình này của mình.
Chồng vừa cao lại đẹp trai còn biết kiếm tiền, các con ngoan ngoãn hiểu chuyện, Chu Tuế Tuế đã rất vui vẻ.
Không biết khi nào mình và các con mới có thể theo quân, nhưng căn nhà này kiểu gì cũng phải xây lại, hơn nữa Chu Tuế Tuế có chút nôn nóng.
Buổi chiều, Đại Oa Nhị Oa chơi từ bên ngoài về, dẫn theo một cậu bé trai.
"Đại Oa, Nhị Oa, đây là ai vậy?" Chu Tuế Tuế hỏi.
Đại Oa trả lời: "Mẹ, đây là Tiểu Quân ở trong thôn, vừa rồi chúng con đánh nhau với Cẩu Thặng, Tiểu Quân giúp chúng con, chúng con muốn cho anh ấy ăn ngon."
"Tại sao lại đánh nhau?" Một ngày của Chu Tuế Tuế thật sự là lo lắng không hết, cô thu hồi ý nghĩ trước đó.
Lúc này đến lượt Nhị Oa giành trả lời: "Mẹ, là con cùng anh trai ở bên ngoài chơi, Cẩu Thặng nhìn trúng quần áo của chúng con, chúng con không cho, nó liền muốn cướp, cho nên chúng con đánh nhau."
Nhị Oa cảm thấy nhất định phải nói rõ ràng, không phải hai anh em gây sự trước, hai anh em cũng là người bị hại.
Nói đến Cẩu Thặng này, Chu Tuế Tuế biết, nó là con trai một nhà mẹ góa con côi trong thôn, mẹ nó tên là Trương Tú Liên, chồng bà ấy là mấy năm trước đi lên núi săn bắn, sau đó cũng không trở về nữa, bà Trương cũng vẫn không đi bước nữa, cũng là bởi vì tính cách bà ấy ghê gớm, ở trong thôn cũng không ai dám bắt nạt bà ấy và con trai.
"Vậy cuối cùng hai đứa có đánh thắng không?"
"Đương nhiên là thắng rồi ạ, lúc đầu bọn chúng đông người hơn, con và Nhị Oa đánh không lại, nhưng sau đó anh Tiểu Quân đến, anh ấy đã giúp chúng con đánh đuổi đám Cẩu Thặng." Đại Oa vui vẻ nói.
"Bị thương không? Trên người có bị thương không?" Chu Tuế Tuế tương đối lo lắng chuyện này.
Hai đứa lắc đầu, "Không ạ, chúng con không bị sao cả, Cẩu Thặng bọn chúng cũng không bị thương, chỉ là dọa nạt một chút rồi đánh nhau hai cái."
"Vậy thì được rồi, không có việc gì là tốt rồi." Chu Tuế Tuế gật đầu.
Kiều Tiểu Quân ở bên cạnh không nói một câu, cậu ngây người nhìn Chu Tuế Tuế dịu dàng quan tâm Đại Oa, Nhị Oa.
Năm cậu hai tuổi thì mẹ cậu đã qua đời, bị cha cậu đánh chết.
Hiện tại cậu đã tám tuổi, đã sớm không nhớ rõ có mẹ là cảm giác gì.
Năm ngoái cha cậu mới cưới vợ mới, hiện tại mẹ kế đang mang thai, trong nhà đã sớm không có chỗ cho cậu.
Cha không thương, mẹ không yêu, từ nhỏ đến lớn đều sống như vậy.
Không đúng, có lẽ mẹ ruột vẫn yêu cậu, chỉ là cậu chưa từng cảm nhận được mà thôi.
Bây giờ nhìn thấy Chu Tuế Tuế toát ra tình thương của người mẹ, cậu hâm mộ đến sắp khóc.
Lúc này Chu Tuế Tuế nhìn về phía Kiều Tiểu Quân bên cạnh, quần áo vá chằng chịt, ngón chân thò ra khỏi đôi giày rơm đã rách một lỗ lớn, quần áo trên người mỏng manh, nhưng đôi mắt lại rất trong veo sáng ngời.
"Tiểu Quân phải không, vào nhà đi, hôm nay cô vừa làm bánh và khoai tây chiên, cô đi lấy cho con."
Chu Tuế Tuế cũng biết sơ qua về đứa trẻ này, cũng biết hoàn cảnh của cậu rất đáng thương.
Chu Tuế Tuế thái ít khoai tây, cắt thành miếng bỏ vào trong nước để trôi bớt bột phía ngoài, sau đó lau khô nước bên ngoài, cuối cùng cho vào trong nồi chiên, rất nhanh sẽ chín, nếu muốn ăn cay có thể rắc chút ớt bột, nhưng cân nhắc đến trong nhà đều là trẻ con, cho nên Chu Tuế Tuế chỉ rắc chút ngũ vị hương.
Loại khoai tây chiên tự làm này hoàn toàn khác với trong không gian của Chu Tuế Tuế, ăn càng thơm, hơn nữa không có thêm chất phụ gia, cho trẻ con ăn cũng càng yên tâm.
Chu Tuế Tuế rất thích ăn ngọt, cô còn làm vài cái bánh.
Bột nếp hấp chín, sau đó phết đậu đỏ vào giữa, cuộn lại như làm bánh bao, bên ngoài lăn một lớp bột đậu tương là có thể ăn.
Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa tự mình chạy đến ăn.
"Mẹ, mẹ thật lợi hại, biết làm nhiều món ngon như vậy." Nhị Oa nói.
"Phần này là cho ông bà nội, hai đứa con cùng đi đưa qua cho ông bà đi." Chu Tuế Tuế bưng mâm cho hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ chạy nhanh rất nhanh đã trở về.
Lúc trước sau khi bà Cố bị bệnh, Chu Tuế Tuế cách ba ngày lại đưa qua ít đồ, có lúc là canh gà, có lúc là canh cá, tóm lại chính là bồi bổ thân thể.
Chu Tuế Tuế cảm thấy không có gì, bởi vì mọi người cũng phải ăn, chỉ là chia ra hai bát, nhưng theo bà Cố thì chính là Chu Tuế Tuế cố ý làm cho bà.
Chu Tuế Tuế: ... Đây thật đúng là hiểu lầm ngọt ngào mà.
Nhưng mà khiến bà Cố cảm động không thôi, khen Chu Tuế Tuế là một người con dâu hiếu thuận.
Bây giờ bên ngoài đang trong trạng thái khá căng thẳng, nhưng công việc phiên dịch của Chu Tuế Tuế lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Kế hoạch cuộc đời mà Chu Tuế Tuế đặt ra cho mình là vượt qua thời kỳ đặc biệt này, sau khi tiết kiệm tiền sẽ mua nhà ở Bắc Kinh làm bà chủ cho thuê nhà, đợi đến khi thi đại học khôi phục, cô còn muốn đi thi một lần, dù sao thì bằng cấp sau này cũng rất quan trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông trời để cho Chu Tuế Tuế xuyên đến thời đại này, cô cũng không muốn làm một người bình thường, cô muốn có dấu ấn thời đại thuộc về mình.
Đợi sau này kinh tế mở cửa, Chu Tuế Tuế định đưa người nhà đi kinh doanh gì đó, để mọi người cũng có thể kiếm tiền.
Hơn nữa Chu Tuế Tuế rất hài lòng với thân phận và gia đình này của mình.
Chồng vừa cao lại đẹp trai còn biết kiếm tiền, các con ngoan ngoãn hiểu chuyện, Chu Tuế Tuế đã rất vui vẻ.
Không biết khi nào mình và các con mới có thể theo quân, nhưng căn nhà này kiểu gì cũng phải xây lại, hơn nữa Chu Tuế Tuế có chút nôn nóng.
Buổi chiều, Đại Oa Nhị Oa chơi từ bên ngoài về, dẫn theo một cậu bé trai.
"Đại Oa, Nhị Oa, đây là ai vậy?" Chu Tuế Tuế hỏi.
Đại Oa trả lời: "Mẹ, đây là Tiểu Quân ở trong thôn, vừa rồi chúng con đánh nhau với Cẩu Thặng, Tiểu Quân giúp chúng con, chúng con muốn cho anh ấy ăn ngon."
"Tại sao lại đánh nhau?" Một ngày của Chu Tuế Tuế thật sự là lo lắng không hết, cô thu hồi ý nghĩ trước đó.
Lúc này đến lượt Nhị Oa giành trả lời: "Mẹ, là con cùng anh trai ở bên ngoài chơi, Cẩu Thặng nhìn trúng quần áo của chúng con, chúng con không cho, nó liền muốn cướp, cho nên chúng con đánh nhau."
Nhị Oa cảm thấy nhất định phải nói rõ ràng, không phải hai anh em gây sự trước, hai anh em cũng là người bị hại.
Nói đến Cẩu Thặng này, Chu Tuế Tuế biết, nó là con trai một nhà mẹ góa con côi trong thôn, mẹ nó tên là Trương Tú Liên, chồng bà ấy là mấy năm trước đi lên núi săn bắn, sau đó cũng không trở về nữa, bà Trương cũng vẫn không đi bước nữa, cũng là bởi vì tính cách bà ấy ghê gớm, ở trong thôn cũng không ai dám bắt nạt bà ấy và con trai.
"Vậy cuối cùng hai đứa có đánh thắng không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đương nhiên là thắng rồi ạ, lúc đầu bọn chúng đông người hơn, con và Nhị Oa đánh không lại, nhưng sau đó anh Tiểu Quân đến, anh ấy đã giúp chúng con đánh đuổi đám Cẩu Thặng." Đại Oa vui vẻ nói.
"Bị thương không? Trên người có bị thương không?" Chu Tuế Tuế tương đối lo lắng chuyện này.
Hai đứa lắc đầu, "Không ạ, chúng con không bị sao cả, Cẩu Thặng bọn chúng cũng không bị thương, chỉ là dọa nạt một chút rồi đánh nhau hai cái."
"Vậy thì được rồi, không có việc gì là tốt rồi." Chu Tuế Tuế gật đầu.
Kiều Tiểu Quân ở bên cạnh không nói một câu, cậu ngây người nhìn Chu Tuế Tuế dịu dàng quan tâm Đại Oa, Nhị Oa.
Năm cậu hai tuổi thì mẹ cậu đã qua đời, bị cha cậu đánh chết.
Hiện tại cậu đã tám tuổi, đã sớm không nhớ rõ có mẹ là cảm giác gì.
Năm ngoái cha cậu mới cưới vợ mới, hiện tại mẹ kế đang mang thai, trong nhà đã sớm không có chỗ cho cậu.
Cha không thương, mẹ không yêu, từ nhỏ đến lớn đều sống như vậy.
Không đúng, có lẽ mẹ ruột vẫn yêu cậu, chỉ là cậu chưa từng cảm nhận được mà thôi.
Bây giờ nhìn thấy Chu Tuế Tuế toát ra tình thương của người mẹ, cậu hâm mộ đến sắp khóc.
Lúc này Chu Tuế Tuế nhìn về phía Kiều Tiểu Quân bên cạnh, quần áo vá chằng chịt, ngón chân thò ra khỏi đôi giày rơm đã rách một lỗ lớn, quần áo trên người mỏng manh, nhưng đôi mắt lại rất trong veo sáng ngời.
"Tiểu Quân phải không, vào nhà đi, hôm nay cô vừa làm bánh và khoai tây chiên, cô đi lấy cho con."
Chu Tuế Tuế cũng biết sơ qua về đứa trẻ này, cũng biết hoàn cảnh của cậu rất đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro