Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 17
2024-09-19 22:33:36
Tách ra ở riêng với cha mẹ chồng, cha mẹ ruột, mình có thể tự quyết định cuộc sống của mình, tuyệt vời biết bao nhiêu.
Sau khi sinh em bé, cô ấy lại bắt đầu làm việc để kiếm công điểm, còn phải thường xuyên chăm con, về nhà cũng chẳng có cơm nóng canh ngon mà ăn, cái gì cũng do một mình mình gánh, mặc dù thỉnh thoảng mẹ chồng có tới giúp đỡ chăm cháu, nhưng cũng không phải ngày nào cũng tới, người ta cũng phải đi kiếm công điểm mà.
Hơn nữa những lời đồn đại trong thôn giống như một lưỡi dao sắc bén cắm vào lòng cô ấy, cha chồng là bí thư của thôn??, lúc chưa ra ở riêng mọi người đều nhìn vào mặt mũi của cha chồng, còn nói nói cười cười với cô ấy.
Sau khi ra ở riêng, nhất là khi bùng ra mấy lời đồn cô mang tiền của nhà chồng về nhà mẹ đẻ, mọi người mà nhìn thấy cô ấy đều sẽ tránh đi thật xa, lúc làm việc cũng không có ai muốn cùng một tổ với cô ấy, mấy người phụ nữ lắm chuyện còn hơi một tý là mắng chửi cô ấy, còn mắng ngay trước mặt, cô ấy mắng không lại, chịu không ít ủy khuất nhưng cũng không có ai giúp đỡ cô ấy, ở trong thôn, cô ấy chẳng có ai để bầu bạn cả.
Dần dà, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cô ấy đã bị cuộc sống này giày vò đến chết lặng, càng đau khổ hơn chính là, lúc cô ấy không thể chịu đựng nổi nữa, thì lại không có ai tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy, ngay cả một người để dốc bầu tâm sự cũng không có, đau đớn về thể xác thì có thể lành lại nhưng đau đớn trong lòng thì khó chịu đựng nhất.
Lại thêm những khổ sở cô ấy phải chịu đựng khi sống ở nhà cha mẹ ruột trước đây, khiến cô ấy nảy sinh ra tâm lý phản nghịch, sau khi có cơ hội buông thả chính mình thì không thể cứu vãn được nữa, dù sao thì cô ấy có làm gì, bọn họ cũng đều ghét mình, trong sáng ngoài tối cười nhạo mình, thế thì đã là sành vỡ thì làm sành vỡ đi, phá nát đến tận đáy, vì thế cô ấy đã hoàn toàn buông thả bản thân mình thành một người tệ hại.
Nói ra thì trước đây cô ấy cũng được coi là một cô gái nhanh nhẹn tháo vát, mới mấy năm đã biến thành thế này.
Từ khi mang thai đứa con trai thứ hai, thì dứt khoát không đi làm nữa, sống dựa vào tiền sinh hoạt mà mỗi tháng Cố Đình Chu gửi về, mỗi ngày đều ở lì trong nhà, việc nhà cũng không làm, Đại Bảo cũng mặc kệ, đứa bé lúc nào cũng bẩn thỉu.
Có lúc cô ấy ra ngoài là đi cả một ngày, một đứa bé còn nhỏ như thế để ở nhà cũng không quan tâm, dù sao cũng còn một hơi thở không chết đói là được, hơn nữa cô ấy biết có lúc bà nội thằng bé cũng sẽ cho thằng bé ăn uống.
Còn cô thì trang điểm cho mình thật là xinh đẹp, mỗi quý đều mua quần áo mới cho mình, mỗi lần Cố Đình Chu gửi thư về cũng đều gửi theo các ngân phiếu định mức??, ý là muốn may quần áo, mua đồ ăn ngon cho con, nhưng trên thực tế những cái này đều dùng hết lên người Lý Chiêu Đệ, cuối cùng cô ấy cũng biến thành loại người giống như cha mẹ cô ấy, loại người mà cô ấy từng ghét cay ghét đắng.
Ít nhất cha mẹ cô ấy còn yêu thương con trai mình, mà cô đến cả hai đứa con của mình cũng chẳng thèm để ý, cô ấy chỉ yêu nhất bản thân mình mà thôi.
Cuộc sống tốt đẹp trong tương lai cô ấy từng mơ ước khi vừa kết hôn, giờ đây lại biến thành như thế này.
Sau khi sinh em bé, cô ấy lại bắt đầu làm việc để kiếm công điểm, còn phải thường xuyên chăm con, về nhà cũng chẳng có cơm nóng canh ngon mà ăn, cái gì cũng do một mình mình gánh, mặc dù thỉnh thoảng mẹ chồng có tới giúp đỡ chăm cháu, nhưng cũng không phải ngày nào cũng tới, người ta cũng phải đi kiếm công điểm mà.
Hơn nữa những lời đồn đại trong thôn giống như một lưỡi dao sắc bén cắm vào lòng cô ấy, cha chồng là bí thư của thôn??, lúc chưa ra ở riêng mọi người đều nhìn vào mặt mũi của cha chồng, còn nói nói cười cười với cô ấy.
Sau khi ra ở riêng, nhất là khi bùng ra mấy lời đồn cô mang tiền của nhà chồng về nhà mẹ đẻ, mọi người mà nhìn thấy cô ấy đều sẽ tránh đi thật xa, lúc làm việc cũng không có ai muốn cùng một tổ với cô ấy, mấy người phụ nữ lắm chuyện còn hơi một tý là mắng chửi cô ấy, còn mắng ngay trước mặt, cô ấy mắng không lại, chịu không ít ủy khuất nhưng cũng không có ai giúp đỡ cô ấy, ở trong thôn, cô ấy chẳng có ai để bầu bạn cả.
Dần dà, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cô ấy đã bị cuộc sống này giày vò đến chết lặng, càng đau khổ hơn chính là, lúc cô ấy không thể chịu đựng nổi nữa, thì lại không có ai tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy, ngay cả một người để dốc bầu tâm sự cũng không có, đau đớn về thể xác thì có thể lành lại nhưng đau đớn trong lòng thì khó chịu đựng nhất.
Lại thêm những khổ sở cô ấy phải chịu đựng khi sống ở nhà cha mẹ ruột trước đây, khiến cô ấy nảy sinh ra tâm lý phản nghịch, sau khi có cơ hội buông thả chính mình thì không thể cứu vãn được nữa, dù sao thì cô ấy có làm gì, bọn họ cũng đều ghét mình, trong sáng ngoài tối cười nhạo mình, thế thì đã là sành vỡ thì làm sành vỡ đi, phá nát đến tận đáy, vì thế cô ấy đã hoàn toàn buông thả bản thân mình thành một người tệ hại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói ra thì trước đây cô ấy cũng được coi là một cô gái nhanh nhẹn tháo vát, mới mấy năm đã biến thành thế này.
Từ khi mang thai đứa con trai thứ hai, thì dứt khoát không đi làm nữa, sống dựa vào tiền sinh hoạt mà mỗi tháng Cố Đình Chu gửi về, mỗi ngày đều ở lì trong nhà, việc nhà cũng không làm, Đại Bảo cũng mặc kệ, đứa bé lúc nào cũng bẩn thỉu.
Có lúc cô ấy ra ngoài là đi cả một ngày, một đứa bé còn nhỏ như thế để ở nhà cũng không quan tâm, dù sao cũng còn một hơi thở không chết đói là được, hơn nữa cô ấy biết có lúc bà nội thằng bé cũng sẽ cho thằng bé ăn uống.
Còn cô thì trang điểm cho mình thật là xinh đẹp, mỗi quý đều mua quần áo mới cho mình, mỗi lần Cố Đình Chu gửi thư về cũng đều gửi theo các ngân phiếu định mức??, ý là muốn may quần áo, mua đồ ăn ngon cho con, nhưng trên thực tế những cái này đều dùng hết lên người Lý Chiêu Đệ, cuối cùng cô ấy cũng biến thành loại người giống như cha mẹ cô ấy, loại người mà cô ấy từng ghét cay ghét đắng.
Ít nhất cha mẹ cô ấy còn yêu thương con trai mình, mà cô đến cả hai đứa con của mình cũng chẳng thèm để ý, cô ấy chỉ yêu nhất bản thân mình mà thôi.
Cuộc sống tốt đẹp trong tương lai cô ấy từng mơ ước khi vừa kết hôn, giờ đây lại biến thành như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro