Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 28
2024-09-19 22:33:36
Mặt nàng dâu đỏ như sắp chảy máu, đầu đã cúi xuống ngực. Lần này mẹ chồng vì thấy bụng cô ta chậm chạp mãi không có động tĩnh, nên đưa cô ta đi tìm bác sĩ.
Cô ta ở nhà cũng không được cưng chiều, nên mới có thể bị gả vào gia đình như thế này. Cuộc sống một năm qua của cô ta như nước sôi lửa bỏng, thật ra trong lòng cô ta thấy hâm mộ Lý Chiêu Đệ, tuy rằng thanh danh của cô không tốt, nhưng cuộc sống tự do thoải mái, còn có hai đứa con trai bên cạnh. Mà mình chỉ muốn có một đứa nhỏ, cũng gian nan thế này đây.
Cơ thể của cô ta đã hình thành phản ứng căng thẳng đối với lời bảo ban của mẹ chồng, vừa dứt lời thì cô ta đã chen chúc vào bên trong.
“Cái đồ không có mắt, muốn chen chết tôi à.” Liễu Thúy Hoa vốn dĩ đã béo, con dâu chen vào bên trong, chỉ thiếu nước ngồi lên người bà ta.
Hai thím ngồi bên cạnh nhịn cười không chịu được, hiếm khi thấy người phụ nữ Liễu Thúy Hoa này nhận thua, mà nhà Đình Chu cũng không phải dạng hiền lành.
“Hơ, tôi phá sản thì làm sao, chồng của tôi có tiền cho tôi phá. Tôi phá nhà tôi, chứ ăn mất gạo nhà thím chắc? Chó mà lo bắt chuột, xen vào việc của người khác.” Lý Thanh Vận không có ưa tật xấu của bà ta, đặt giỏ lên tay xe, rồi một tay chống nạnh nói móc lại bà ta.
Liễu Thúy Hoa là kẻ chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu nhưng lại sợ kẻ mạnh, nhìn thấy người ta mạnh mẽ thì bản thân trở nên sợ hãi, dọc theo đường đi cũng không nói mấy lời ghen ghét gì nữa.
Thế giới của Lý Thanh Vận trở nên yên tĩnh, thưởng thức phong cảnh nông thôn dọc đường đi, rồi thuận lợi đến công xã.
Trải qua một giờ xóc nảy này, cuối cùng đoàn người cũng tới cổng của công xã nhân dân.
Dù ở công xã nào thì xã cung ứng luôn nằm ở trên con phố phồn vinh náo nhiệt nhất thị trấn. Tuy rằng chỉ là mấy dãy nhà trệt cũ kỹ, nhưng vị trí của nó trong cảm nhận của toàn công xã thậm chí còn không khác gì đại viện văn phòng của công xã.
Bốn mùa quanh năm, đây là nơi náo nhiệt nhất của công xã, đồ dùng sinh hoạt cần thiết của mọi người cũng mua từ đây.
Ông Cố lái xe bò chạy tới dưới một gốc cây đại thụ cách xã cung ứng hai trăm mét, thu tiền xe năm phân tiền, rồi nói mọi người mua xong thì lại đây tập họp để cùng nhau trở về.
Chờ mấy người họ đi rồi, chỉ còn lại một mình Lý Thanh Vận, cô cũng đi qua đưa tiền xe cho ông ấy, rồi khách sáo nói: “Chú Cố, cảm ơn chú.”
Ông Cố dùng đôi mắt đục ngầu nghi hoặc đánh giá Lý Thanh Vận một phen, miệng thì thào muốn nói gì đó, cuối cùng trở nên im lặng.
Lý Thanh Vận bỗng chốc ý thức được mình đã nói sai, đối với cô mà nói, nói cảm ơn chỉ là lễ nghi cơ bản, mà nguyên chủ Lý Chiêu Đệ lại là người phụ nữ làm mình làm mẩy.
Cô vội vàng bước đi nhanh đến xã cung ứng.
Xã cung ứng ở ngay bên cạnh công xã, con phố này còn rất náo nhiệt, người đến người đi, đại đa số đều là chạy tới xã cung ứng.
Trong xã cung cấp được chia làm nhiều bộ phận, có những loại khác nhau như cửa hàng bách hóa, thực phẩm, ngũ kim, vật tư nông nghiệp. Rất nhiều hàng hóa đều phải dựa vào phiếu, vật tư không có quá phong phú, chỉ có một ít vật phẩm cần thiết trong cuộc sống, dầu muối tương dấm, hàng hóa thường dùng, vật tư nông nghiệp, còn có quầy thu mua hoa màu.
Cô ta ở nhà cũng không được cưng chiều, nên mới có thể bị gả vào gia đình như thế này. Cuộc sống một năm qua của cô ta như nước sôi lửa bỏng, thật ra trong lòng cô ta thấy hâm mộ Lý Chiêu Đệ, tuy rằng thanh danh của cô không tốt, nhưng cuộc sống tự do thoải mái, còn có hai đứa con trai bên cạnh. Mà mình chỉ muốn có một đứa nhỏ, cũng gian nan thế này đây.
Cơ thể của cô ta đã hình thành phản ứng căng thẳng đối với lời bảo ban của mẹ chồng, vừa dứt lời thì cô ta đã chen chúc vào bên trong.
“Cái đồ không có mắt, muốn chen chết tôi à.” Liễu Thúy Hoa vốn dĩ đã béo, con dâu chen vào bên trong, chỉ thiếu nước ngồi lên người bà ta.
Hai thím ngồi bên cạnh nhịn cười không chịu được, hiếm khi thấy người phụ nữ Liễu Thúy Hoa này nhận thua, mà nhà Đình Chu cũng không phải dạng hiền lành.
“Hơ, tôi phá sản thì làm sao, chồng của tôi có tiền cho tôi phá. Tôi phá nhà tôi, chứ ăn mất gạo nhà thím chắc? Chó mà lo bắt chuột, xen vào việc của người khác.” Lý Thanh Vận không có ưa tật xấu của bà ta, đặt giỏ lên tay xe, rồi một tay chống nạnh nói móc lại bà ta.
Liễu Thúy Hoa là kẻ chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu nhưng lại sợ kẻ mạnh, nhìn thấy người ta mạnh mẽ thì bản thân trở nên sợ hãi, dọc theo đường đi cũng không nói mấy lời ghen ghét gì nữa.
Thế giới của Lý Thanh Vận trở nên yên tĩnh, thưởng thức phong cảnh nông thôn dọc đường đi, rồi thuận lợi đến công xã.
Trải qua một giờ xóc nảy này, cuối cùng đoàn người cũng tới cổng của công xã nhân dân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù ở công xã nào thì xã cung ứng luôn nằm ở trên con phố phồn vinh náo nhiệt nhất thị trấn. Tuy rằng chỉ là mấy dãy nhà trệt cũ kỹ, nhưng vị trí của nó trong cảm nhận của toàn công xã thậm chí còn không khác gì đại viện văn phòng của công xã.
Bốn mùa quanh năm, đây là nơi náo nhiệt nhất của công xã, đồ dùng sinh hoạt cần thiết của mọi người cũng mua từ đây.
Ông Cố lái xe bò chạy tới dưới một gốc cây đại thụ cách xã cung ứng hai trăm mét, thu tiền xe năm phân tiền, rồi nói mọi người mua xong thì lại đây tập họp để cùng nhau trở về.
Chờ mấy người họ đi rồi, chỉ còn lại một mình Lý Thanh Vận, cô cũng đi qua đưa tiền xe cho ông ấy, rồi khách sáo nói: “Chú Cố, cảm ơn chú.”
Ông Cố dùng đôi mắt đục ngầu nghi hoặc đánh giá Lý Thanh Vận một phen, miệng thì thào muốn nói gì đó, cuối cùng trở nên im lặng.
Lý Thanh Vận bỗng chốc ý thức được mình đã nói sai, đối với cô mà nói, nói cảm ơn chỉ là lễ nghi cơ bản, mà nguyên chủ Lý Chiêu Đệ lại là người phụ nữ làm mình làm mẩy.
Cô vội vàng bước đi nhanh đến xã cung ứng.
Xã cung ứng ở ngay bên cạnh công xã, con phố này còn rất náo nhiệt, người đến người đi, đại đa số đều là chạy tới xã cung ứng.
Trong xã cung cấp được chia làm nhiều bộ phận, có những loại khác nhau như cửa hàng bách hóa, thực phẩm, ngũ kim, vật tư nông nghiệp. Rất nhiều hàng hóa đều phải dựa vào phiếu, vật tư không có quá phong phú, chỉ có một ít vật phẩm cần thiết trong cuộc sống, dầu muối tương dấm, hàng hóa thường dùng, vật tư nông nghiệp, còn có quầy thu mua hoa màu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro