Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 32
2024-09-19 22:33:36
Tuy rằng những phiếu đổi hàng này đều rất hút hàng, nhưng những thứ này trong không gian của cô đều có, không cần phải mua, nếu phiếu đổi hàng mà không dùng cho đến khi hết hạn thì cũng chẳng có giá trị gì, cho nên cô quyết định đổi toàn bộ thành tiền, trong tay có tiền thì trong lòng cũng không sợ hãi.
Thải Hà cũng rất vui vẻ, những phiếu đổi hàng này đều dành cho mọi độ tuổi, sau khi đổi thì cô ta cũng có thể kiếm được khá nhiều lợi ích, vì thế cô ta vô cùng cẩn thận với từng phiếu đổi hàng một.
"Năm ký lương thực được đổi từ phiếu lương thực dành cho quân đội này chị có thể giúp em đổi thành phiếu lương thực tại địa phương giá trị mười bốn ký, còn lại những phiếu đổi hàng này, chị sẽ đưa cho em tổng cộng ba mươi đồng tiền, mặt khác, xã cung ứng của tụi chị mấy ngày nay có mấy xấp vải bị lỗi, chị có mua một ít, chị đưa em chọn hai xấp, em thấy như vậy được không?" Thải Hà tính toán ở trong lòng một hồi rồi nói.
Lý Thanh Vận nghe cô ta báo giá xong, thầm nghĩ người này cũng xem như thành thật, tuy rằng cô ta cũng có kiếm một ít, nhưng cũng chỉ là phí vất vả, dù sao nếu mình quá để ý thì cũng chỉ có thể đi đến chợ đen mà bán, vừa mệt vừa tốn thời gian gian, còn không an toàn, hơi bất cẩn một chút sẽ rất dễ bị lừa gạt.
Có thể nhờ cô ta xử lý giúp là lựa chọn tốt nhất rồi, cô cũng không để ý mấy chục đồng bị mất kia.
Vì thế Lý Thanh Vận nói thẳng: "Được, cứ làm theo lời của chị Thải Hà nói đi."
"Vậy em chờ một chút, chị vào nhà lấy tiền cho em."
Đợi khoảng hai phút thì chị Thải Hà đã bước từ trong phòng ra, trong tay ôm mấy xấp vải có màu sắc rực rỡ.
"Đây là phiếu lương thực tại địa phương giá trị mười bốn ký và ba mươi đồng tiền, em đếm lại xem, ngoài ra em chọn hai xấp em thích trong đám vải này nhé." Thải Hà biết cô thích may quần áo.
"Cảm ơn chị Thải Hà." Lý Thanh Vận cũng không ngại ngùng, chọn ra một xấp sọc ca rô màu trắng hồng, còn có một xấp vải bông hoa nhí màu vàng ôm vào trong tay, nhận lấy tiền giấy cũng không cần đếm lại, trực tiếp cất vào trong túi.
"Khách sáo quá, sau này có cái gì cần thì đều có thể tìm đến chị, chị giúp em nghĩ cách."
Cảm giác được người khác tin tưởng thật là thoải mái, Thải Hà cảm thấy ngày hôm nay cô em này nhìn thuận mắt hơn so với bình thường, cách nói chuyện cũng thân thiết hơn hẳn.
Trước kia mỗi lần giao dịch Lý Chiêu Đệ đều đếm đi đếm lại từng tờ tiền giấy hết mấy lần để xác nhận là không có sai, tuy nói như vậy là đúng nhưng hai người đã quen biết vài năm, mỗi lần đều như vậy làm cho Thải Hà khó tránh khỏi cảm thấy cô ấy không rộng rãi, cũng không muốn kết bạn với cô ấy, chỉ là lợi dụng lẫn nhau, xã giao, dù sao không làm cho cô ta không có hại là được.
Nhưng hôm nay Lý Chiêu Đệ giống như thay đổi thành một người khác vậy, cô vốn đã đẹp, trong lúc nói chuyện lại cứ luôn mỉm cười mà lại thoải mái, so với thường ngày lại thêm nhiều phần rộng rãi phóng khoáng, làm cho người ta muốn thân cận.
Lý Thanh Vận cảm giác được thái độ của Thải Hà so với lúc ban đầu thân cận hơn rất nhiều một cách rõ ràng, tươi cười cũng chân thành hơn nhiều, cô cũng vui khi có thêm một người bạn, dù sao người bán hàng ở xã cung ứng vẫn có rất nhiều tiện lợi.
Thải Hà cũng rất vui vẻ, những phiếu đổi hàng này đều dành cho mọi độ tuổi, sau khi đổi thì cô ta cũng có thể kiếm được khá nhiều lợi ích, vì thế cô ta vô cùng cẩn thận với từng phiếu đổi hàng một.
"Năm ký lương thực được đổi từ phiếu lương thực dành cho quân đội này chị có thể giúp em đổi thành phiếu lương thực tại địa phương giá trị mười bốn ký, còn lại những phiếu đổi hàng này, chị sẽ đưa cho em tổng cộng ba mươi đồng tiền, mặt khác, xã cung ứng của tụi chị mấy ngày nay có mấy xấp vải bị lỗi, chị có mua một ít, chị đưa em chọn hai xấp, em thấy như vậy được không?" Thải Hà tính toán ở trong lòng một hồi rồi nói.
Lý Thanh Vận nghe cô ta báo giá xong, thầm nghĩ người này cũng xem như thành thật, tuy rằng cô ta cũng có kiếm một ít, nhưng cũng chỉ là phí vất vả, dù sao nếu mình quá để ý thì cũng chỉ có thể đi đến chợ đen mà bán, vừa mệt vừa tốn thời gian gian, còn không an toàn, hơi bất cẩn một chút sẽ rất dễ bị lừa gạt.
Có thể nhờ cô ta xử lý giúp là lựa chọn tốt nhất rồi, cô cũng không để ý mấy chục đồng bị mất kia.
Vì thế Lý Thanh Vận nói thẳng: "Được, cứ làm theo lời của chị Thải Hà nói đi."
"Vậy em chờ một chút, chị vào nhà lấy tiền cho em."
Đợi khoảng hai phút thì chị Thải Hà đã bước từ trong phòng ra, trong tay ôm mấy xấp vải có màu sắc rực rỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đây là phiếu lương thực tại địa phương giá trị mười bốn ký và ba mươi đồng tiền, em đếm lại xem, ngoài ra em chọn hai xấp em thích trong đám vải này nhé." Thải Hà biết cô thích may quần áo.
"Cảm ơn chị Thải Hà." Lý Thanh Vận cũng không ngại ngùng, chọn ra một xấp sọc ca rô màu trắng hồng, còn có một xấp vải bông hoa nhí màu vàng ôm vào trong tay, nhận lấy tiền giấy cũng không cần đếm lại, trực tiếp cất vào trong túi.
"Khách sáo quá, sau này có cái gì cần thì đều có thể tìm đến chị, chị giúp em nghĩ cách."
Cảm giác được người khác tin tưởng thật là thoải mái, Thải Hà cảm thấy ngày hôm nay cô em này nhìn thuận mắt hơn so với bình thường, cách nói chuyện cũng thân thiết hơn hẳn.
Trước kia mỗi lần giao dịch Lý Chiêu Đệ đều đếm đi đếm lại từng tờ tiền giấy hết mấy lần để xác nhận là không có sai, tuy nói như vậy là đúng nhưng hai người đã quen biết vài năm, mỗi lần đều như vậy làm cho Thải Hà khó tránh khỏi cảm thấy cô ấy không rộng rãi, cũng không muốn kết bạn với cô ấy, chỉ là lợi dụng lẫn nhau, xã giao, dù sao không làm cho cô ta không có hại là được.
Nhưng hôm nay Lý Chiêu Đệ giống như thay đổi thành một người khác vậy, cô vốn đã đẹp, trong lúc nói chuyện lại cứ luôn mỉm cười mà lại thoải mái, so với thường ngày lại thêm nhiều phần rộng rãi phóng khoáng, làm cho người ta muốn thân cận.
Lý Thanh Vận cảm giác được thái độ của Thải Hà so với lúc ban đầu thân cận hơn rất nhiều một cách rõ ràng, tươi cười cũng chân thành hơn nhiều, cô cũng vui khi có thêm một người bạn, dù sao người bán hàng ở xã cung ứng vẫn có rất nhiều tiện lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro