Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi
Chương 27
2024-08-27 14:21:25
Lúc nãy lửa cháy quá dữ dội, bà ta không kịp lấy ra thứ gì, nhiều đồ đạc bị cháy rụi, có những thứ bị cháy một nửa.
Thật ra đồ đạc của ông cụ có ở đây đều xa lạ với bà ta. Khi ông cụ còn sống, bà ta chưa từng tiến vào căn phòng này, mọi thứ đều do người phụ nữ kia quản lý.
Từ nhỏ bà ta đã nghèo khó, cha mẹ bán bà ta cho nhà họ Trương, khó khăn lắm mới lớn lên và cùng ông cụ sinh ra con trai.
Sau này ông cụ có nhiều kiến thức rộng rãi, ông cụ nói hôn nhân của bọn họ là một cuộc hôn nhân “phong kiến cặn bã” và yêu cầu ly hôn, nhưng thật ra là ông đã có người khác ở bên ngoài.
Bà ta không muốn ly hôn, không có ai giải quyết cho bà ta, bà ta không còn nơi nào để đi, đành phải ở lại nông thôn chăm sóc cha mẹ chồng và con trai.
Thật ra trước khi kết hôn ông cụ đối xử với bà ta rất tốt, có điều ông cụ không chịu nổi cám dỗ của hồ ly tinh ở bên ngoài nên nhất thời phạm phải sai lầm mà thôi.
Bà cụ Trương lau nước mắt khi nhớ lại quá khứ thì đột nhiên chiếc khung ảnh trên tường lung lay sắp rớt, có một tấm ảnh một người phụ nữ kẹp bên trong.
Bà ta cầm ngọn nến tiến lên, tất cả những yêu thương và tiếc nuối ở trong lòng đều biến thành oán hận.
Người phụ nữ trong ảnh rất trẻ trung và xinh đẹp, thậm chí đến cả mái tóc cũng đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Đây là người phụ nữ ông cụ tìm ở bên ngoài vào năm đó. Tên bà ta là Diêu Mạn Lệ.
“Diêu Mạn Lệ…” Bà cụ Trương nghiến răng gọi cái tên này, người phụ nữ này cũng giống như tên của mình, không phải là người tốt.
Nếu lúc trước không phải do người phụ nữ này, ông cụ cũng sẽ không trở về nông thôn đánh gãy chân bà ta.
Mạnh mẽ đánh gãy!
Năm đó, bà cụ Trương ra ngoài mấy lần để tìm người phụ nữ này, bởi vì bà cụ Trương hận Diêu Mạn Lệ đã cướp đi ông cụ, sau này ông cụ còn bảo vệ Diêu Mạn Lệ!
Thậm chí bảo vệ đến mức nói giết liền giết vợ mình, nếu không phải năm đó nể mặt con trai, ông cụ thật sự đã giết chết bà ta!
Cái chân bị gãy đã dạy cho bà cụ Trương một bài học, nói cho bà ta sau này đừng ra ngoài quấy rầy con hồ ly tinh này.
Bà cụ Trương không cam lòng, cực kỳ không cam lòng, bà ta oán hận buông nạng rồi xé tấm ảnh kia, đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng.
Không cam lòng, nên bà ta đã tự mình trả thù.
Bà ta mua chuộc người làm trong nhà cho người phụ nữ đó uống thuốc lúc sinh con, thuốc đó rất mạnh! Đó là thuốc để triệt sản gia súc ở trong thôn.
Một chén thuốc đó đã giết chết cả đứa bé chưa đào đời, từ đó về sau hồ ly tinh Diệu Mạn Lệ không thể sinh được nữa.
Mà bà cụ Trương và con trai của mình được nhìn thấy và coi trọng một lần nữa, ông cụ đã đưa họ quay về.
Bà cụ Trương giơ chân đạp lên tấm ảnh dưới đất, trong mắt lộ ra nụ cười đắc ý.
“Cho dù bà có giỏi đến đâu, còn không phải bị tôi giết chết sau khi ông cụ chết sao? Bây giờ hai người các người ở dưới đất không có người quấy rầy, rất vui vẻ đúng không?”
Bà cụ Trương cười ha ha: “Hôm nay tôi cũng rất vui, ngày mai tôi và con trai xuất ngoại, sau này sẽ tận hưởng hạnh phúc gia đình của con trai tôi trong tương lai, lão già, ông có gặp cha mẹ mình dưới đất chưa? Con dâu hiếu thảo như tôi đã đưa bọn họ đi tìm ông. Ha ha ha...”
Lâm Nam Phong vừa mới lấy được vàng bạc của bà cụ Trương, bé không muốn nhìn thấy chuyện biến thái như vậy.
Bà cụ Trương đến nhà họ Trương lúc tám tuổi, mặc dù ông nội đối xử với bà ta không tốt, nhưng dường như cha mẹ ông ấy đối xử với bà ta rất tốt.
Năm đó ông nội bỏ lại bà cụ Trương ở nông thôn, cha mẹ ông ấy đã quyết định không nhận con trai là ông nội, nhưng không ngờ bọn họ đã làm đến bước đường này mà bà cụ Trương vẫn không vui.
Vì nhượng bộ bà ta mà từ mặt cả con trai, nhà chồng chăm sóc bà ta như vậy là đủ rồi, tại sao lại nhẫn tâm vì một người đàn ông như vậy?
Thật ra đồ đạc của ông cụ có ở đây đều xa lạ với bà ta. Khi ông cụ còn sống, bà ta chưa từng tiến vào căn phòng này, mọi thứ đều do người phụ nữ kia quản lý.
Từ nhỏ bà ta đã nghèo khó, cha mẹ bán bà ta cho nhà họ Trương, khó khăn lắm mới lớn lên và cùng ông cụ sinh ra con trai.
Sau này ông cụ có nhiều kiến thức rộng rãi, ông cụ nói hôn nhân của bọn họ là một cuộc hôn nhân “phong kiến cặn bã” và yêu cầu ly hôn, nhưng thật ra là ông đã có người khác ở bên ngoài.
Bà ta không muốn ly hôn, không có ai giải quyết cho bà ta, bà ta không còn nơi nào để đi, đành phải ở lại nông thôn chăm sóc cha mẹ chồng và con trai.
Thật ra trước khi kết hôn ông cụ đối xử với bà ta rất tốt, có điều ông cụ không chịu nổi cám dỗ của hồ ly tinh ở bên ngoài nên nhất thời phạm phải sai lầm mà thôi.
Bà cụ Trương lau nước mắt khi nhớ lại quá khứ thì đột nhiên chiếc khung ảnh trên tường lung lay sắp rớt, có một tấm ảnh một người phụ nữ kẹp bên trong.
Bà ta cầm ngọn nến tiến lên, tất cả những yêu thương và tiếc nuối ở trong lòng đều biến thành oán hận.
Người phụ nữ trong ảnh rất trẻ trung và xinh đẹp, thậm chí đến cả mái tóc cũng đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Đây là người phụ nữ ông cụ tìm ở bên ngoài vào năm đó. Tên bà ta là Diêu Mạn Lệ.
“Diêu Mạn Lệ…” Bà cụ Trương nghiến răng gọi cái tên này, người phụ nữ này cũng giống như tên của mình, không phải là người tốt.
Nếu lúc trước không phải do người phụ nữ này, ông cụ cũng sẽ không trở về nông thôn đánh gãy chân bà ta.
Mạnh mẽ đánh gãy!
Năm đó, bà cụ Trương ra ngoài mấy lần để tìm người phụ nữ này, bởi vì bà cụ Trương hận Diêu Mạn Lệ đã cướp đi ông cụ, sau này ông cụ còn bảo vệ Diêu Mạn Lệ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí bảo vệ đến mức nói giết liền giết vợ mình, nếu không phải năm đó nể mặt con trai, ông cụ thật sự đã giết chết bà ta!
Cái chân bị gãy đã dạy cho bà cụ Trương một bài học, nói cho bà ta sau này đừng ra ngoài quấy rầy con hồ ly tinh này.
Bà cụ Trương không cam lòng, cực kỳ không cam lòng, bà ta oán hận buông nạng rồi xé tấm ảnh kia, đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng.
Không cam lòng, nên bà ta đã tự mình trả thù.
Bà ta mua chuộc người làm trong nhà cho người phụ nữ đó uống thuốc lúc sinh con, thuốc đó rất mạnh! Đó là thuốc để triệt sản gia súc ở trong thôn.
Một chén thuốc đó đã giết chết cả đứa bé chưa đào đời, từ đó về sau hồ ly tinh Diệu Mạn Lệ không thể sinh được nữa.
Mà bà cụ Trương và con trai của mình được nhìn thấy và coi trọng một lần nữa, ông cụ đã đưa họ quay về.
Bà cụ Trương giơ chân đạp lên tấm ảnh dưới đất, trong mắt lộ ra nụ cười đắc ý.
“Cho dù bà có giỏi đến đâu, còn không phải bị tôi giết chết sau khi ông cụ chết sao? Bây giờ hai người các người ở dưới đất không có người quấy rầy, rất vui vẻ đúng không?”
Bà cụ Trương cười ha ha: “Hôm nay tôi cũng rất vui, ngày mai tôi và con trai xuất ngoại, sau này sẽ tận hưởng hạnh phúc gia đình của con trai tôi trong tương lai, lão già, ông có gặp cha mẹ mình dưới đất chưa? Con dâu hiếu thảo như tôi đã đưa bọn họ đi tìm ông. Ha ha ha...”
Lâm Nam Phong vừa mới lấy được vàng bạc của bà cụ Trương, bé không muốn nhìn thấy chuyện biến thái như vậy.
Bà cụ Trương đến nhà họ Trương lúc tám tuổi, mặc dù ông nội đối xử với bà ta không tốt, nhưng dường như cha mẹ ông ấy đối xử với bà ta rất tốt.
Năm đó ông nội bỏ lại bà cụ Trương ở nông thôn, cha mẹ ông ấy đã quyết định không nhận con trai là ông nội, nhưng không ngờ bọn họ đã làm đến bước đường này mà bà cụ Trương vẫn không vui.
Vì nhượng bộ bà ta mà từ mặt cả con trai, nhà chồng chăm sóc bà ta như vậy là đủ rồi, tại sao lại nhẫn tâm vì một người đàn ông như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro