Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi
Chương 41
2024-08-27 14:21:25
“Im miệng đi con điếm.” Bà cụ Trương nổi nóng chỉ vào cô ta nói: “Chị cả cô là con đàn bà ác độc thì cô cũng không thua kém gì. Cái hạng lẳng lơ như cô, đã có chồng con mà còn nuôi trai ở bên ngoài. Ba chị em các người không có người nào tốt đẹp, toàn là cái thứ khiến người ta ghê tởm.”
“Bà già kia, bà mà còn nói xấu con gái tôi thêm một câu nữa thì tôi không khách sáo với bà đâu.”
Giọng nói của Khương Bạch Vi truyền đến từ phía sau, có không ít người đi theo bà ta, nhà họ Mạnh và nhà chồng của Mạnh Vân cũng tới.
Trận chiến lớn thế này, nếu là trước đây thì chắc chắn bà cụ Trương sẽ không dám nói lời nào.
Nhưng một triệu lận đấy, tiền của nhà họ Trương bị mất cũng đã khiến lý trí của bà cụ Trương mất đi.
Bà cụ Trương trợn mắt nghiến răng với Khương Bạch Vi: “Nói xấu? Tôi cũng đâu có nói xấu, mới vừa rồi chính miệng con trai bà nói, đứa con gái thứ hai của bà nuôi trai ở bên ngoài.” Bà cụ Trương còn bồi thêm một câu: “Lấy tiền của nhà chồng để nuôi trai.”
Mọi người ở đây đều nhìn về phía Mạnh Vân, giờ phút này cô ta tiến cũng không được mà lui cũng không xong, sắc mặt trắng bệch, vẫn không ngừng lắc đầu nói không có.
Trương Sĩ Thành cũng không thèm nhìn Mạnh Ngọc, khi cô ta muốn tới ngăn cản bà cụ Trương nói chuyện thì quăng cho cô ta một cái tát.
Sau đó gã quay đầu kể chuyện hai chị em Mạnh Ngọc cho Mạnh Hiền vay tiền đánh bạc cho nhà họ Từ nghe.
Mạnh Lưu Lương là cha của ba chị em, giờ phút này nhìn Mạnh Hiền với ánh mắt hận không thể nuốt tươi cậu ta.
Khi bà cụ Từ ở trước mặt người nhà họ Mạnh túm tóc Mạnh Vân chất vấn cô ta.
Lúc này Mạnh Hiền mới biết sợ.
Đối diện với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của cha mẹ khiến cậu ta run lên bần bật, nỗi sợ chiếm lấy cậu ta khiến cậu ta vô thức lui về sau mấy bước.
Một triệu là toàn bộ tài sản của nhà họ Trương, mà nhà họ Từ kém hơn nhà họ Trương một chút, nên càng lớn chuyện hơn.
Vốn dĩ nhà họ Từ không phải do Mạnh Vân làm chủ, chỉ là lần này vì chuyện xuất ngoại nên cô ta đe dọa dụ dỗ bà cụ Từ nhường quyền, nếu không sẽ không giúp bọn họ mua vé tàu.
Hơn phân nửa tiền của Mạnh Vân là ăn trộm, trộm từ chồng Từ Tri Hạ của mình, vả lại còn nợ nước ngoài ba trăm nghìn.
Cho nên giờ phút này bà cụ Từ không chút nương tay với Mạnh Vân, nếu nhà họ Mạnh không đền số tiền này, cả nhà ra nước ngoài thì lấy cái gì để ăn để uống đây?
Mà bà cụ Trương lại càng ác hơn, bà ta tuyên bố đến ở nhà họ Mạnh, khi nào nhà họ Mạnh trả tiền thì chuyện này mới xong xuôi.
Bà cụ Trương chua ngoa chỉ vào người nhà họ Mạnh mà chửi đổng, thậm chí khiến cho Mạnh Ngọc nghi ngờ là có phải cô ta trong lúc mộng du đã thật sự ăn trộm tiền của bà cụ Trương hay không?
Mà với tư cách là nhân vật chính của vở kịch này, nhà họ Mạnh thì sao?
Đương nhiên là không có khả năng lấy ra hai triệu rồi, cho dù nhà họ Mạnh có tiền, nhà họ Mạnh cũng đâu phải chỉ có một đứa con trai là Mạnh Hiền, vì vậy tiền này muốn hoàn về chủ cũ e là rất khó khăn.
Mạnh Lưu Lương với tư cách là phụ huynh trong trò hề này, chậm rãi rút thắt lưng ở bên hông ra.
Khương Bạch Vi muốn ngăn cản chồng nhưng lại nhận được một ánh mắt lạnh lùng, sau đó bà ta cũng không dám động đậy nữa.
Lần này Mạnh Lưu Lương xuất ngoại không chỉ dẫn theo bà ta, mà còn dẫn theo mấy đứa con của người phụ nữ ông ta nuôi ở bên ngoài.
Dùng lời của Mạnh Lưu Lương mà nói: Con tôi đã đi thì đương nhiên mẹ của con tôi cũng phải đi.
“Bà già kia, bà mà còn nói xấu con gái tôi thêm một câu nữa thì tôi không khách sáo với bà đâu.”
Giọng nói của Khương Bạch Vi truyền đến từ phía sau, có không ít người đi theo bà ta, nhà họ Mạnh và nhà chồng của Mạnh Vân cũng tới.
Trận chiến lớn thế này, nếu là trước đây thì chắc chắn bà cụ Trương sẽ không dám nói lời nào.
Nhưng một triệu lận đấy, tiền của nhà họ Trương bị mất cũng đã khiến lý trí của bà cụ Trương mất đi.
Bà cụ Trương trợn mắt nghiến răng với Khương Bạch Vi: “Nói xấu? Tôi cũng đâu có nói xấu, mới vừa rồi chính miệng con trai bà nói, đứa con gái thứ hai của bà nuôi trai ở bên ngoài.” Bà cụ Trương còn bồi thêm một câu: “Lấy tiền của nhà chồng để nuôi trai.”
Mọi người ở đây đều nhìn về phía Mạnh Vân, giờ phút này cô ta tiến cũng không được mà lui cũng không xong, sắc mặt trắng bệch, vẫn không ngừng lắc đầu nói không có.
Trương Sĩ Thành cũng không thèm nhìn Mạnh Ngọc, khi cô ta muốn tới ngăn cản bà cụ Trương nói chuyện thì quăng cho cô ta một cái tát.
Sau đó gã quay đầu kể chuyện hai chị em Mạnh Ngọc cho Mạnh Hiền vay tiền đánh bạc cho nhà họ Từ nghe.
Mạnh Lưu Lương là cha của ba chị em, giờ phút này nhìn Mạnh Hiền với ánh mắt hận không thể nuốt tươi cậu ta.
Khi bà cụ Từ ở trước mặt người nhà họ Mạnh túm tóc Mạnh Vân chất vấn cô ta.
Lúc này Mạnh Hiền mới biết sợ.
Đối diện với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của cha mẹ khiến cậu ta run lên bần bật, nỗi sợ chiếm lấy cậu ta khiến cậu ta vô thức lui về sau mấy bước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một triệu là toàn bộ tài sản của nhà họ Trương, mà nhà họ Từ kém hơn nhà họ Trương một chút, nên càng lớn chuyện hơn.
Vốn dĩ nhà họ Từ không phải do Mạnh Vân làm chủ, chỉ là lần này vì chuyện xuất ngoại nên cô ta đe dọa dụ dỗ bà cụ Từ nhường quyền, nếu không sẽ không giúp bọn họ mua vé tàu.
Hơn phân nửa tiền của Mạnh Vân là ăn trộm, trộm từ chồng Từ Tri Hạ của mình, vả lại còn nợ nước ngoài ba trăm nghìn.
Cho nên giờ phút này bà cụ Từ không chút nương tay với Mạnh Vân, nếu nhà họ Mạnh không đền số tiền này, cả nhà ra nước ngoài thì lấy cái gì để ăn để uống đây?
Mà bà cụ Trương lại càng ác hơn, bà ta tuyên bố đến ở nhà họ Mạnh, khi nào nhà họ Mạnh trả tiền thì chuyện này mới xong xuôi.
Bà cụ Trương chua ngoa chỉ vào người nhà họ Mạnh mà chửi đổng, thậm chí khiến cho Mạnh Ngọc nghi ngờ là có phải cô ta trong lúc mộng du đã thật sự ăn trộm tiền của bà cụ Trương hay không?
Mà với tư cách là nhân vật chính của vở kịch này, nhà họ Mạnh thì sao?
Đương nhiên là không có khả năng lấy ra hai triệu rồi, cho dù nhà họ Mạnh có tiền, nhà họ Mạnh cũng đâu phải chỉ có một đứa con trai là Mạnh Hiền, vì vậy tiền này muốn hoàn về chủ cũ e là rất khó khăn.
Mạnh Lưu Lương với tư cách là phụ huynh trong trò hề này, chậm rãi rút thắt lưng ở bên hông ra.
Khương Bạch Vi muốn ngăn cản chồng nhưng lại nhận được một ánh mắt lạnh lùng, sau đó bà ta cũng không dám động đậy nữa.
Lần này Mạnh Lưu Lương xuất ngoại không chỉ dẫn theo bà ta, mà còn dẫn theo mấy đứa con của người phụ nữ ông ta nuôi ở bên ngoài.
Dùng lời của Mạnh Lưu Lương mà nói: Con tôi đã đi thì đương nhiên mẹ của con tôi cũng phải đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro