Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi
Chương 47
2024-08-27 14:21:25
Lâm Chính Nhiên dẫn theo con trai, vừa định nói chuyện, Đa Bảo ngoan ngoãn mấy hôm đột nhiên ầm ĩ, cậu tức giận nói: "Con muốn cha, con muốn bà nội, bọn họ đi đâu rồi?"
"Chết rồi." Lâm Nam Phong nhìn Đa Bảo chằm chằm: "Bọn họ chết rồi, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa."
Đa Bảo bốn tuổi biết rõ từ "Chết" này.
Lúc trước cậu từng nuôi một con chim, sau đó chim bị chị hai đánh chết, khi đó chị hai nói với cậu như thế.
Ban đầu cậu không hiểu, nhưng sau đó chim không đứng lên được nữa, không hề tỉnh lại, cậu mới hiểu được chết là sẽ không còn được gặp lại.
"Chị xấu xa." Đa Bảo khóc lớn đánh Lâm Nam Phong: "Chị nói bậy, chị nói bậy, cha và bà nội không chết, em cũng không chơi với chị nữa."
Lâm Nam Phong để Đa Bảo đánh mấy lần, cô bé vẫn kiên trì nói: "Bọn họ chết rồi, em không còn cha và bà nội nữa, khóc cũng vô dụng."
"... Mẹ!" Đa Bảo gào khóc.
"Con đủ rồi!" Lâm Chính Nhiên ôm con trai, đau lòng nói: "Thằng bé còn nhỏ, con nói với thằng bé nhẹ nhàng thôi."
Lâm Nam Phong thầm nghĩ: Bây giờ con vẫn nói nhẹ nhàng với nó, chuyện bà cụ và Trương Sĩ Thành đã chết phải để Đa Bảo biết rõ.
Nếu không sau này sẽ gây họa lớn.
Bà cụ luôn nuôi thằng nhóc này như cậu chủ, nó cũng cảm thấy mình là cậu chủ nhỏ.
Bình thường lúc đối mặt với người khác luôn khinh người, bây giờ phải chỉnh lại tư tưởng của nó.
Qua đầu xuân bắt đầu chạy chọt, ngộ nhỡ thằng nhóc này nói sau thì mọi người sẽ gặp xui xẻo.
"Về sau không gọi em là Đa Bảo nữa, tên của em là Lâm An Cơ, tên ở nhà là Tiểu Cơ Cơ." Lâm Nam Phong cố ý nói.
Đa Bảo không chịu mà càng khóc to hơn, cậu không nói nên lời, nhìn mẹ mình rồi chỉ vào Lâm Nam Phong.
Tiểu Cơ Cơ là cái quái gì, đừng tưởng người ta còn nhỏ tuổi không biết gì, cậu thông minh lắm đấy nhé, Đa Bảo thút thít nói:
"Tên em không phải ‘Tiểu Kê Kê*’, tên em là Đa Bảo, Đa Bảo có nghĩa là rất rất nhiều bảo bối ấy."
*Gà con
"Được rồi được rồi mà!"
Lâm Chính Nhiên lau nước mắt cho cậu, muốn nói chúng ta đừng nghe lời chị nói, sau đó còn muốn gọi là Đa Bảo, nhưng ai ngờ lại bị con gái cướp lời:
"Xem đi, mẹ cũng tán thành nhé, từ nay về sau tên em là Tiểu Cơ Cơ."
Đa Bảo cãi không lại chị gái, khóc thút thít trên vai mẹ, trông đến là thương.
Trên đường đến nhà ga, cậu nói ngắt quãng: "Ai tên Tiểu Kê Kê ở đây, em không phải Tiểu Kê Kê, em tên là Đa Bảo."
Lâm Chính Nhiên liên tục trấn an cậu, lúc thì cậu nói mình không phải là "Tiểu Kê Kê", lúc thì nói muốn "bà nội", một lúc sau lại nói muốn tìm "cha".
Lúc này, bỗng con gái nói bằng giọng cực kỳ lạnh nhạt: "Bọn họ chết hết rồi."
Lâm Nam Phong cảm thấy sớm muộn gì cũng phải để cậu làm quen với điều đó, bà cụ thường xuyên nhắc tới trước mặt Đa Bảo chuyện ra nước ngoài trước đó.
Nếu bây giờ không đính chính lại thì việc bé sống lại sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Mấy mẹ con đi vào nhà ga, Lâm Nam Phong viện cớ đi vệ sinh lấy một số hành lý ra khỏi không gian.
Sắp tới đây còn phải ở trên tàu ba ngày ba đêm, lấy đồ ra cũng không tiện, bé lại đi đến bên cạnh mẹ.
Lâm Chính Nhiên nhìn hành lý trong tay bé nhưng không nói gì.
Đa Bảo bị bé chọc giận, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn chị gái mình, Lâm Nam Phong vừa đi tới, cậu liền quay đầu đi, còn hừ một tiếng, trông rất là ghét bỏ.
Năm giờ, tàu hỏa đúng giờ đến ga, dừng ở nhà ga mười phút. Tương đối mà nói, giờ này vắng người hơn rất nhiều, không đông đúc như mọi khi.
"Chết rồi." Lâm Nam Phong nhìn Đa Bảo chằm chằm: "Bọn họ chết rồi, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa."
Đa Bảo bốn tuổi biết rõ từ "Chết" này.
Lúc trước cậu từng nuôi một con chim, sau đó chim bị chị hai đánh chết, khi đó chị hai nói với cậu như thế.
Ban đầu cậu không hiểu, nhưng sau đó chim không đứng lên được nữa, không hề tỉnh lại, cậu mới hiểu được chết là sẽ không còn được gặp lại.
"Chị xấu xa." Đa Bảo khóc lớn đánh Lâm Nam Phong: "Chị nói bậy, chị nói bậy, cha và bà nội không chết, em cũng không chơi với chị nữa."
Lâm Nam Phong để Đa Bảo đánh mấy lần, cô bé vẫn kiên trì nói: "Bọn họ chết rồi, em không còn cha và bà nội nữa, khóc cũng vô dụng."
"... Mẹ!" Đa Bảo gào khóc.
"Con đủ rồi!" Lâm Chính Nhiên ôm con trai, đau lòng nói: "Thằng bé còn nhỏ, con nói với thằng bé nhẹ nhàng thôi."
Lâm Nam Phong thầm nghĩ: Bây giờ con vẫn nói nhẹ nhàng với nó, chuyện bà cụ và Trương Sĩ Thành đã chết phải để Đa Bảo biết rõ.
Nếu không sau này sẽ gây họa lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ luôn nuôi thằng nhóc này như cậu chủ, nó cũng cảm thấy mình là cậu chủ nhỏ.
Bình thường lúc đối mặt với người khác luôn khinh người, bây giờ phải chỉnh lại tư tưởng của nó.
Qua đầu xuân bắt đầu chạy chọt, ngộ nhỡ thằng nhóc này nói sau thì mọi người sẽ gặp xui xẻo.
"Về sau không gọi em là Đa Bảo nữa, tên của em là Lâm An Cơ, tên ở nhà là Tiểu Cơ Cơ." Lâm Nam Phong cố ý nói.
Đa Bảo không chịu mà càng khóc to hơn, cậu không nói nên lời, nhìn mẹ mình rồi chỉ vào Lâm Nam Phong.
Tiểu Cơ Cơ là cái quái gì, đừng tưởng người ta còn nhỏ tuổi không biết gì, cậu thông minh lắm đấy nhé, Đa Bảo thút thít nói:
"Tên em không phải ‘Tiểu Kê Kê*’, tên em là Đa Bảo, Đa Bảo có nghĩa là rất rất nhiều bảo bối ấy."
*Gà con
"Được rồi được rồi mà!"
Lâm Chính Nhiên lau nước mắt cho cậu, muốn nói chúng ta đừng nghe lời chị nói, sau đó còn muốn gọi là Đa Bảo, nhưng ai ngờ lại bị con gái cướp lời:
"Xem đi, mẹ cũng tán thành nhé, từ nay về sau tên em là Tiểu Cơ Cơ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đa Bảo cãi không lại chị gái, khóc thút thít trên vai mẹ, trông đến là thương.
Trên đường đến nhà ga, cậu nói ngắt quãng: "Ai tên Tiểu Kê Kê ở đây, em không phải Tiểu Kê Kê, em tên là Đa Bảo."
Lâm Chính Nhiên liên tục trấn an cậu, lúc thì cậu nói mình không phải là "Tiểu Kê Kê", lúc thì nói muốn "bà nội", một lúc sau lại nói muốn tìm "cha".
Lúc này, bỗng con gái nói bằng giọng cực kỳ lạnh nhạt: "Bọn họ chết hết rồi."
Lâm Nam Phong cảm thấy sớm muộn gì cũng phải để cậu làm quen với điều đó, bà cụ thường xuyên nhắc tới trước mặt Đa Bảo chuyện ra nước ngoài trước đó.
Nếu bây giờ không đính chính lại thì việc bé sống lại sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Mấy mẹ con đi vào nhà ga, Lâm Nam Phong viện cớ đi vệ sinh lấy một số hành lý ra khỏi không gian.
Sắp tới đây còn phải ở trên tàu ba ngày ba đêm, lấy đồ ra cũng không tiện, bé lại đi đến bên cạnh mẹ.
Lâm Chính Nhiên nhìn hành lý trong tay bé nhưng không nói gì.
Đa Bảo bị bé chọc giận, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn chị gái mình, Lâm Nam Phong vừa đi tới, cậu liền quay đầu đi, còn hừ một tiếng, trông rất là ghét bỏ.
Năm giờ, tàu hỏa đúng giờ đến ga, dừng ở nhà ga mười phút. Tương đối mà nói, giờ này vắng người hơn rất nhiều, không đông đúc như mọi khi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro