Thập Niên 60: Sao Chổi Mang Theo Thần Kỹ Xuyên Không

Chương 40

2025-01-02 09:16:58

Vương Phương nói xong, giận dữ bỏ đi. Trước khi ra khỏi cửa, cô ấy còn nhổ toẹt một cái, mắng rằng nếu còn tiếp tế cho nhà mẹ đẻ một lần nữa thì đúng là mình ngu hết chỗ nói.

Cô ấy bỏ đi gọn ghẽ, nhưng những người còn lại thì ngẩn ngơ không biết làm gì.

Vương Đại Sơn không hay biết Vương Phương đã ngấm ngầm tiếp tế cho nhà họ Vương bao nhiêu năm nay, nhưng bà cụ Vương thì rõ. Nghe con gái nói sẽ không giúp đỡ nhà mẹ đẻ nữa, bà ta cảm thấy trời đất như sụp đổ. Bà ta quay vào phòng, nằm vật xuống giường khóc ròng suốt nửa tiếng, rồi lau nước mắt, đi tìm Vương Đại Sơn và Mã Chiêu Đệ để bàn bạc.

"Đại Sơn, Chiêu Đệ, chị con hôm nay nói những lời khó nghe, nhưng mẹ nghĩ kỹ rồi, cũng có vài phần đúng. Hai vợ chồng con phải tự đứng lên thôi. Thân thể mẹ ngày một yếu, chẳng biết ngày nào sẽ đi gặp cha con. Đến lúc ấy, mẹ không giúp các con được nữa, đời sống vẫn là do các con tự lo lấy."

Vương Đại Sơn cuống lên:

"Mẹ, mẹ nói vậy là sao?"

Bà cụ Vương thở dài:

"Đại Sơn à, mẹ nghĩ rồi, không thể giúp con nữa. Giúp con chỉ hại con thôi. Lát nữa mẹ sẽ lên gặp đội trưởng, từ mùa xuân năm sau, chia điểm công của nhà mình ra tính riêng. Mẹ tự trồng lương thực, tự ăn, không phiền các con nuôi nữa. Còn con, Đại Sơn, con cũng hơn ba mươi rồi, phải tự lo cho vợ con mình đi. Bao năm qua, mẹ đã giúp con nhiều rồi. Nhưng đến lúc mẹ già yếu, không giúp nổi nữa thì con phải tự đứng trên đôi chân của mình."

Vương Đại Sơn nghe vậy, lòng vừa hận Vương Phương vừa bất lực với bà ta. Anh ta nhìn mẹ, ánh mắt như bị tổn thương sâu sắc:

"Mẹ, mẹ nói thế nghĩa là sao? Ngay cả mẹ cũng không quan tâm đến con nữa à? Cha con mất sớm, người trong thôn đều nói con là đứa không có cha lo. Nhưng con không tin, vì mẹ từng nói, dù không có cha, mẹ cũng sẽ không để con sống thua kém người ta. Giờ mẹ nghe lời chị con, không định giúp con nữa sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một người đàn ông ngoài ba mươi, khóc mà khóc được ngay, nhìn thảm thương não nề. Nếu Vệ Thiêm Hỉ chứng kiến cảnh này, chắc chắn sẽ liệt Vương Đại Sơn vào danh sách "Ảnh đế thời đại".

Cuối cùng, Vương Đại Sơn còn vừa lau nước mắt vừa than với bà ta:

"Mẹ, chẳng phải chị con nói nhà dì cả nhiều thịt lắm sao? Con cũng muốn ăn thịt…"

Bà cụ Vương lâm vào thế khó xử. Quan hệ giữa bà ta và hai người chị ruột ngày càng xa cách. Bà ta hiểu vấn đề nằm ở bản thân mình, nhưng bảo bà ta đi xin thịt ở nhà chị cả thì quả thực không biết giấu mặt vào đâu. Nhưng đứa con trai mà bà ta thương yêu như ruột gan mình lại mở miệng nói muốn ăn thịt, bà ta có thể không đáp ứng sao?

Không thể!

Bà cụ Vương nghiến răng:

"Đại Sơn, con yên tâm. Lát nữa mẹ sẽ sang nhà dì cả con một chuyến, xin ít thịt về cho con ăn."

Khi bà cụ Vương nhận lời với Vương Đại Sơn, bà ta nói rất hào hứng, cứ như thể chỉ cần bà ta ra mặt thì nhất định có thể mượn được thịt. Nhưng thực tế trong lòng bà ta chẳng hề chắc chắn, một chút cũng không.

Vương Phương lấy chồng ở thôn Đầu Đạo Câu, còn về mối quan hệ của cô ấy với hai người chị gái, bà cụ Vương hiểu rõ như lòng bàn tay. Chưa bàn chuyện khác, chỉ nói đến việc sau Tết Nguyên Đán, người trong gia đình qua lại thăm hỏi, năm nào ba người con trai nhà họ Vệ cũng đến nhà dì hai của Vương Phương. Họ mang theo gì thì không nói, bởi đó là tấm lòng, nhưng chưa bao giờ họ đặt chân đến nhà bà cụ Vương.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Sao Chổi Mang Theo Thần Kỹ Xuyên Không

Số ký tự: 0