Chương 30 - Anh Cưới Người Khác
Chẳng Lẽ Có Uẩn...
Vũ Lạc Song Liêm
2024-08-08 11:18:13
Lục Kính Quân lắc đầu: “Chuyện Niệm Tần liên lụy quá lớn, ít người biết là tốt rồi.”
Cả đoàn người biết thân thế của Niệm Tần ngoại trừ Đinh Bình An thì không có người khác, Lục Kính Quân không ngại để Lạc Kỳ biết, nhưng bí mật mà, càng ít người biết càng tốt.
Lục Kính Quân cảm thấy hiện tại còn chưa phải là lúc thẳng thắn với Lạc Quyên.
Lục Kính Quân buổi tối hạ huấn, trực tiếp đến nhà khách, Lạc Kỳ đang cùng con trai của La Nguyệt Quý là Trần Tiểu Binh chơi đùa.
La Nguyệt Quý không giống Lạc Kỳ đột nhiên đến thăm, cô ấy trước tiên nộp đơn xin thăm thân lên bộ đội, cô ấy muốn ở trong bộ đội hai tháng, trong bộ đội sớm đã sắp xếp cho mẹ con các cô một gian phòng tiểu nhị, ngay tại khu gia đình phía tây sân huấn luyện.
Mới đến, có quá nhiều thứ cần sửa sang lại, Trần Tiểu Binh lúc trước ngủ còn tốt, hết lần này tới lần khác bé con lại không thích ngủ, chạy tới chạy lui lại khóc lóc phiền phức, La Nguyệt Quý liền đưa Trần Tiểu Binh tới chỗ Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ rất thích Trình Tiểu Binh, cô đặt cậu bé lên giường, cùng cậu bé chơi trò trốn mèo. Rất ít người chơi đùa với bé con nhu thế, Trần Tiểu Binh cực kỳ hưng phấn, lúc này đang cười ha ha.
Tiếng cười thanh thúy của trẻ con truyền ra ngoài cửa, Lục Kính Quân tựa vào bên cửa thật lâu không đi vào. Đối với người vợ La Hiểu Kỳ này, anh cũng không quá hiểu biết, trước khi kết hôn sau khi kết hôn, hơn nữa lần gặp mặt này cũng chỉ có mười lần, nhưng cảm giác rõ ràng vợ mình hiện tại với trước kia có sự khác biệt.
Trước kia cô dịu dàng nhút nhát, trong ánh mắt nhìn anh ngượng ngùng mang theo sợ hãi. Lần này gặp mặt, anh có thể cảm giác được ánh mắt cô lúc nhìn mình đã khác, trong mắt không còn xấu hổ, ánh mắt nhìn anh bình tĩnh không gợn sóng. Cô muốn ly hôn với anh là có thật, bằng không cô cũng sẽ không đuổi theo bộ đội từ nhà.
Nhưng vậy thì thế nào, anh không muốn cũng sẽ không ly hôn.
La Nguyệt Quý vội vàng mà đến, sau khi nhìn thấy Lục Kính Quân đứng ở cửa thì sửng sốt một chút, cô ấy không biết Lục Kính Quân, nhưng vừa nghĩ liền biết đây là đàn ông của Lạc Kỳ.
Trước đó, cô ấy đã từ trong miệng chồng mình biết được chuyện của Lạc Kỳ cùng Lục Kính Quân. Lục Kính Quân là nhị hôn, Lạc Kỳ gả cho anh làm mẹ kế.
La Nguyệt Quý không khỏi vì Lạc Kỳ cảm thấy không đáng giá, Lạc Kỳ là một cô gái tốt biết bao, dáng vẻ xinh đẹp khí chất tốt, quan trọng nhất là tâm địa thiện lương, gả cho Lục Kính Quân đã kết hôn lần hai, nói thật, khuất phục. Rõ ràng cô xứng đáng với người tốt hơn.
Bởi vì ấn tượng tiên nhập làm chủ, La Nguyệt Quý đối với Thượng Lục Kính Quân cũng không có gì háo hức. Hai người liếc nhau, Lục Kính Quân mở miệng trước: “Chị dâu.”
La Nguyệt Quý gật gật đầu: “Xin chào.”
Sau đó không để ý tới anh, đẩy cửa đi vào. Bé con đang uống nước, Lạc Kỳ rắc một chút muối, nước thêm muối có vị hơn, vừa lúc giải nhiệt.
Cả đoàn người biết thân thế của Niệm Tần ngoại trừ Đinh Bình An thì không có người khác, Lục Kính Quân không ngại để Lạc Kỳ biết, nhưng bí mật mà, càng ít người biết càng tốt.
Lục Kính Quân cảm thấy hiện tại còn chưa phải là lúc thẳng thắn với Lạc Quyên.
Lục Kính Quân buổi tối hạ huấn, trực tiếp đến nhà khách, Lạc Kỳ đang cùng con trai của La Nguyệt Quý là Trần Tiểu Binh chơi đùa.
La Nguyệt Quý không giống Lạc Kỳ đột nhiên đến thăm, cô ấy trước tiên nộp đơn xin thăm thân lên bộ đội, cô ấy muốn ở trong bộ đội hai tháng, trong bộ đội sớm đã sắp xếp cho mẹ con các cô một gian phòng tiểu nhị, ngay tại khu gia đình phía tây sân huấn luyện.
Mới đến, có quá nhiều thứ cần sửa sang lại, Trần Tiểu Binh lúc trước ngủ còn tốt, hết lần này tới lần khác bé con lại không thích ngủ, chạy tới chạy lui lại khóc lóc phiền phức, La Nguyệt Quý liền đưa Trần Tiểu Binh tới chỗ Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ rất thích Trình Tiểu Binh, cô đặt cậu bé lên giường, cùng cậu bé chơi trò trốn mèo. Rất ít người chơi đùa với bé con nhu thế, Trần Tiểu Binh cực kỳ hưng phấn, lúc này đang cười ha ha.
Tiếng cười thanh thúy của trẻ con truyền ra ngoài cửa, Lục Kính Quân tựa vào bên cửa thật lâu không đi vào. Đối với người vợ La Hiểu Kỳ này, anh cũng không quá hiểu biết, trước khi kết hôn sau khi kết hôn, hơn nữa lần gặp mặt này cũng chỉ có mười lần, nhưng cảm giác rõ ràng vợ mình hiện tại với trước kia có sự khác biệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước kia cô dịu dàng nhút nhát, trong ánh mắt nhìn anh ngượng ngùng mang theo sợ hãi. Lần này gặp mặt, anh có thể cảm giác được ánh mắt cô lúc nhìn mình đã khác, trong mắt không còn xấu hổ, ánh mắt nhìn anh bình tĩnh không gợn sóng. Cô muốn ly hôn với anh là có thật, bằng không cô cũng sẽ không đuổi theo bộ đội từ nhà.
Nhưng vậy thì thế nào, anh không muốn cũng sẽ không ly hôn.
La Nguyệt Quý vội vàng mà đến, sau khi nhìn thấy Lục Kính Quân đứng ở cửa thì sửng sốt một chút, cô ấy không biết Lục Kính Quân, nhưng vừa nghĩ liền biết đây là đàn ông của Lạc Kỳ.
Trước đó, cô ấy đã từ trong miệng chồng mình biết được chuyện của Lạc Kỳ cùng Lục Kính Quân. Lục Kính Quân là nhị hôn, Lạc Kỳ gả cho anh làm mẹ kế.
La Nguyệt Quý không khỏi vì Lạc Kỳ cảm thấy không đáng giá, Lạc Kỳ là một cô gái tốt biết bao, dáng vẻ xinh đẹp khí chất tốt, quan trọng nhất là tâm địa thiện lương, gả cho Lục Kính Quân đã kết hôn lần hai, nói thật, khuất phục. Rõ ràng cô xứng đáng với người tốt hơn.
Bởi vì ấn tượng tiên nhập làm chủ, La Nguyệt Quý đối với Thượng Lục Kính Quân cũng không có gì háo hức. Hai người liếc nhau, Lục Kính Quân mở miệng trước: “Chị dâu.”
La Nguyệt Quý gật gật đầu: “Xin chào.”
Sau đó không để ý tới anh, đẩy cửa đi vào. Bé con đang uống nước, Lạc Kỳ rắc một chút muối, nước thêm muối có vị hơn, vừa lúc giải nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro