Chương 30 - Anh Cưới Người Khác
Khi Phụ Nữ Đánh...
Vũ Lạc Song Liêm
2024-08-08 11:18:13
Lương Lan Hương cười đáp lại Lục Kính Quân một tiếng, ngay sau đó liền nhìn thấy Lạc Kỳ, thím ấy ấy hung hăng trừng mắt Lạc Kỳ một cái, nói với Lục Kính Quân: “Kính Quân à, Hiểu Kỳ không gây thêm phiền toái cho con chứ?”
Lục Kính Quân nhìn thoáng qua Lạc Kỳ, nói: “Mẹ sao lại nói thế, Hiểu Kỳ có thể đến con đây rất vui.”
Lương Lan Hương trong lúc nhất thời cũng không phân biệt được lời này của Lục Kính Quân là thật hay giả, bà ấy thở dài một hơi: “Hiểu Kỳ ở nhà bị mẹ và ba nó cưng chiều, một chút ấm ức cũng không thể chịu đựng được, con xem nó gây chuyện.”
Lương Lan Hương thật sự sầu. Sau khi Lạc Kỳ cầm thư giới thiệu rời đi, thím ấy ở nhà nghĩ trái nghĩ phải cảm thấy lo lắng, liền thừa dịp trời không tối chạy một chuyến hạ an thôn, tìm được nhà bác cả Lục.
Lục Kính Quân trước khi chưa làm lính gần như được bác cả Lục nuôi lớn, lúc Lương Lan Hương đi, bác cả Lục vừa vặn ở nhà, nghe Lương Lan Hương nói Lục Kính Quân bị thương, bác cả Lục nóng nảy, vội vàng vàng khóa cửa lại rồi đi thôn xã.
Bác cả Lục không hoài nghi Lạc Kỳ nói dối, dù sao ngày hôm qua quả thật có một phong thư từ bộ đội gửi về cho Lạc Kỳ.
Thôn Hạ An so với thôn Thượng An giàu có hơn một chút, thôn xã cũng được xây dựng ở thôn Hạ An, trong thôn công xã liền có một cái điện thoại, bình thường điện thoại này đều bị khóa, chỉ có khi vang lên mới có thể dùng.
Bác Lục run rẩy gọi điện thoại đến nơi đóng quân của Lục Kính Quân.
Chờ nghe điện thoại xong, bác cả Lục mới biết mình và Lương Lan Hương đều bị Lạc Kỳ lừa rồi. Lục Kính Quân rất tốt, căn bản không có bị thương.
Bác cả Lục tức giận, Lương Lan Hương mất hết mặt mũi.
Hai người thở phì phì đi nhà Lục Kính Quân, thời cơ hai người tới quá trùng hợp, vừa lúc là thời gian nấu cơm tối. Tay nghề nấu ăn của Kim Chung Hoa vốn tệ, bà ta sống nhiều năm như vậy, tay nghề nấu ăn vẫn chỉ giới hạn ở việc nấu chín thức ăn.
Trước kia bà ta ở một mình thì thôi, trong khoảng thời gian này La Hiểu Kỳ sau khi vào cửa, bà ta liền làm chủ bà xã hội cũ.
Quần áo đưa tay ra, cơm đến há miệng.
Ngày hưởng phúc mới làm chưa đầy một tháng, nhưng một tháng cũng đủ để một người thay đổi thói quen sinh hoạt của mình, Kim Chính Hoa khi đốt lửa còn không châm lửa được, tức đến mức ở trong bếp mắng bậy bạ.
Cháu trai nhỏ Lục Niệm Tần của bà ta đã một ngày không ăn no, đang đói đến mức lớn tiếng gào thét ở cửa phòng bếp, Kim Chính Hoa nghe xong liền không kiên nhẫn rống to, thuận tiện mắng lại Lạc Kỳ một trận, những lời ôi thối gì đó bà ta không ngại phun ra.
Lương Lan Hương là một người bao che khuyết điểm, thím ấy vừa nghe Kim Chính Hoa nói, cũng không để ý đến sự tức giận khi bị Lạc Kỳ lừa dối, ngao một tiếng liền vọt vào nhà đánh nhau với Kim Chính Hoa.
Lục Kính Quân nhìn thoáng qua Lạc Kỳ, nói: “Mẹ sao lại nói thế, Hiểu Kỳ có thể đến con đây rất vui.”
Lương Lan Hương trong lúc nhất thời cũng không phân biệt được lời này của Lục Kính Quân là thật hay giả, bà ấy thở dài một hơi: “Hiểu Kỳ ở nhà bị mẹ và ba nó cưng chiều, một chút ấm ức cũng không thể chịu đựng được, con xem nó gây chuyện.”
Lương Lan Hương thật sự sầu. Sau khi Lạc Kỳ cầm thư giới thiệu rời đi, thím ấy ở nhà nghĩ trái nghĩ phải cảm thấy lo lắng, liền thừa dịp trời không tối chạy một chuyến hạ an thôn, tìm được nhà bác cả Lục.
Lục Kính Quân trước khi chưa làm lính gần như được bác cả Lục nuôi lớn, lúc Lương Lan Hương đi, bác cả Lục vừa vặn ở nhà, nghe Lương Lan Hương nói Lục Kính Quân bị thương, bác cả Lục nóng nảy, vội vàng vàng khóa cửa lại rồi đi thôn xã.
Bác cả Lục không hoài nghi Lạc Kỳ nói dối, dù sao ngày hôm qua quả thật có một phong thư từ bộ đội gửi về cho Lạc Kỳ.
Thôn Hạ An so với thôn Thượng An giàu có hơn một chút, thôn xã cũng được xây dựng ở thôn Hạ An, trong thôn công xã liền có một cái điện thoại, bình thường điện thoại này đều bị khóa, chỉ có khi vang lên mới có thể dùng.
Bác Lục run rẩy gọi điện thoại đến nơi đóng quân của Lục Kính Quân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ nghe điện thoại xong, bác cả Lục mới biết mình và Lương Lan Hương đều bị Lạc Kỳ lừa rồi. Lục Kính Quân rất tốt, căn bản không có bị thương.
Bác cả Lục tức giận, Lương Lan Hương mất hết mặt mũi.
Hai người thở phì phì đi nhà Lục Kính Quân, thời cơ hai người tới quá trùng hợp, vừa lúc là thời gian nấu cơm tối. Tay nghề nấu ăn của Kim Chung Hoa vốn tệ, bà ta sống nhiều năm như vậy, tay nghề nấu ăn vẫn chỉ giới hạn ở việc nấu chín thức ăn.
Trước kia bà ta ở một mình thì thôi, trong khoảng thời gian này La Hiểu Kỳ sau khi vào cửa, bà ta liền làm chủ bà xã hội cũ.
Quần áo đưa tay ra, cơm đến há miệng.
Ngày hưởng phúc mới làm chưa đầy một tháng, nhưng một tháng cũng đủ để một người thay đổi thói quen sinh hoạt của mình, Kim Chính Hoa khi đốt lửa còn không châm lửa được, tức đến mức ở trong bếp mắng bậy bạ.
Cháu trai nhỏ Lục Niệm Tần của bà ta đã một ngày không ăn no, đang đói đến mức lớn tiếng gào thét ở cửa phòng bếp, Kim Chính Hoa nghe xong liền không kiên nhẫn rống to, thuận tiện mắng lại Lạc Kỳ một trận, những lời ôi thối gì đó bà ta không ngại phun ra.
Lương Lan Hương là một người bao che khuyết điểm, thím ấy vừa nghe Kim Chính Hoa nói, cũng không để ý đến sự tức giận khi bị Lạc Kỳ lừa dối, ngao một tiếng liền vọt vào nhà đánh nhau với Kim Chính Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro