Chương 30 - Anh Cưới Người Khác
Quyết Không Ly...
Vũ Lạc Song Liêm
2024-08-08 11:18:13
Lục Kính Quân nói xong liền rời đi, cũng không cho Lạc Kỳ cơ hội từ chối.
Bước chân anh đi rất lớn, chờ Lạc Kỳ đuổi tới cửa thì bóng dáng của hắn đã không thấy đâu.
Lạc Kỳ không có biện pháp, chỉ có thể trở lại phòng tiếp tân chờ.
Lục Kính Quân sải bước đi tới văn phòng, vừa vào văn phòng hắn anh ngã mũ, sau đó lại nhận thắt lưng.
Đinh Bình An trong văn phòng bưng một bình trà đi vào, thấy anh như vậy, vô cùng kinh ngạc: “Lão Lục, cậu sao đấy? Không phải vợ cậu đến sao?”
Lục Kính Quân đoạt lấy bình trà trong tay Đinh Bình An mở nắp uống một ngụm, nước là nước sôi vừa mới lấy xong, vừa mới uống một ít, Lục Kính Quân đã bị nóng đến nhe răng trợn mắt.
Đinh Bình An cười ha ha: “Này thì cướp bình nước của tôi, nóng tê lưỡi rồi chứ?”
Lục Kính Quân liếc xéo Đinh Bình An một cái, đặt cái bình men lên bàn làm việc, đặt mông ngồi trên giường: “Vợ cái gì vợ, người ta muốn đến ly hôn với tôi.”
Đinh Bình An vừa nghe lời này liền hăng hái, kéo một cái ghế ngồi ngược lại bên cạnh Lục Kính Quân: “Sao thế? Không phải cậu vừa mới kết hôn à?”
Lục Kính Quân dựa vào gối, dùng cánh tay che mắt: “Đúng là mới kết hôn, nhưng không phải tôi bị gọi về nay ngày cưới sao? Lúc ấy tôi đi gấp, có để lại lời nhắn cho mẹ tôi, sau đó đến bộ đội tôi cũng viết thư về nhà, nhưng mẹ tôi không nói với cô ấy, thư gì cũng bị bà ta chặn lại. La Hiểu Kỳ ở nhà chờ hơn nửa tháng, bị mẹ tôi mắng nhiều, liền nói không muốn sống nữa.”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Lục Kính Quân đều mang theo chút khàn khàn. Đinh Bình An và Lục Kính Quân từ rất sớm đã làm đồng đội, chuyện nhà Lục Kính Quân thì anh ta đều biết.
Nghe vậy Đinh Bình An cũng không biết nên an ủi Lục Kính Quân hay nên mắng anh, một tiếng đáng đời.
“Lục à, chuyện mẹ cậu ngay từ đầu đã làm không đúng. Bà ta đã lập gia đình từ lâu rồi, cậu chỉ có nghĩa vụ cấp dưỡng bà ta, cậu căn bản không cần phải đón bà ta về. Đó là lỗi đầu tiên của cậu.”
“Thứ hai, cậu đón bà ta về nhiều năm như vậy, bà ta là loại người gì có lẽ cậu cũng biết rất rõ. Nếu cậu biết rõ như thế thì sao còn bỏ vợ mới cưới ở nhà sống cùng cô ấy, đó không phải là hại người ta sao?”
“Lúc trước cậu vội vàng tới đây, tôi còn tưởng rằng cậu đã sắp xếp tốt cho vợ con, hiện tại con gái nhà người ta ngàn dặm xa xôi tới đây đòi ly hôn với cậu, tớ cảm thấy rất bình thường, nếu là tớ thì tớ cũng chả thèm sống với cậu đâu, lão Lục à, cậu đúng là tự làm tự chịu.”
Đinh An Bình và Lục Kính Quân được coi là đồng hương, hai người là người của cùng một thị trấn khác nhau trong huyện, sau khi làm lính được phân đến cùng một bộ đội, lúc hai người trở về quê thăm người thân là cùng nhau trở về, khi đó Đinh An Bình cùng Lục Kính Quân còn chưa phải là đồng đội.
Bước chân anh đi rất lớn, chờ Lạc Kỳ đuổi tới cửa thì bóng dáng của hắn đã không thấy đâu.
Lạc Kỳ không có biện pháp, chỉ có thể trở lại phòng tiếp tân chờ.
Lục Kính Quân sải bước đi tới văn phòng, vừa vào văn phòng hắn anh ngã mũ, sau đó lại nhận thắt lưng.
Đinh Bình An trong văn phòng bưng một bình trà đi vào, thấy anh như vậy, vô cùng kinh ngạc: “Lão Lục, cậu sao đấy? Không phải vợ cậu đến sao?”
Lục Kính Quân đoạt lấy bình trà trong tay Đinh Bình An mở nắp uống một ngụm, nước là nước sôi vừa mới lấy xong, vừa mới uống một ít, Lục Kính Quân đã bị nóng đến nhe răng trợn mắt.
Đinh Bình An cười ha ha: “Này thì cướp bình nước của tôi, nóng tê lưỡi rồi chứ?”
Lục Kính Quân liếc xéo Đinh Bình An một cái, đặt cái bình men lên bàn làm việc, đặt mông ngồi trên giường: “Vợ cái gì vợ, người ta muốn đến ly hôn với tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đinh Bình An vừa nghe lời này liền hăng hái, kéo một cái ghế ngồi ngược lại bên cạnh Lục Kính Quân: “Sao thế? Không phải cậu vừa mới kết hôn à?”
Lục Kính Quân dựa vào gối, dùng cánh tay che mắt: “Đúng là mới kết hôn, nhưng không phải tôi bị gọi về nay ngày cưới sao? Lúc ấy tôi đi gấp, có để lại lời nhắn cho mẹ tôi, sau đó đến bộ đội tôi cũng viết thư về nhà, nhưng mẹ tôi không nói với cô ấy, thư gì cũng bị bà ta chặn lại. La Hiểu Kỳ ở nhà chờ hơn nửa tháng, bị mẹ tôi mắng nhiều, liền nói không muốn sống nữa.”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Lục Kính Quân đều mang theo chút khàn khàn. Đinh Bình An và Lục Kính Quân từ rất sớm đã làm đồng đội, chuyện nhà Lục Kính Quân thì anh ta đều biết.
Nghe vậy Đinh Bình An cũng không biết nên an ủi Lục Kính Quân hay nên mắng anh, một tiếng đáng đời.
“Lục à, chuyện mẹ cậu ngay từ đầu đã làm không đúng. Bà ta đã lập gia đình từ lâu rồi, cậu chỉ có nghĩa vụ cấp dưỡng bà ta, cậu căn bản không cần phải đón bà ta về. Đó là lỗi đầu tiên của cậu.”
“Thứ hai, cậu đón bà ta về nhiều năm như vậy, bà ta là loại người gì có lẽ cậu cũng biết rất rõ. Nếu cậu biết rõ như thế thì sao còn bỏ vợ mới cưới ở nhà sống cùng cô ấy, đó không phải là hại người ta sao?”
“Lúc trước cậu vội vàng tới đây, tôi còn tưởng rằng cậu đã sắp xếp tốt cho vợ con, hiện tại con gái nhà người ta ngàn dặm xa xôi tới đây đòi ly hôn với cậu, tớ cảm thấy rất bình thường, nếu là tớ thì tớ cũng chả thèm sống với cậu đâu, lão Lục à, cậu đúng là tự làm tự chịu.”
Đinh An Bình và Lục Kính Quân được coi là đồng hương, hai người là người của cùng một thị trấn khác nhau trong huyện, sau khi làm lính được phân đến cùng một bộ đội, lúc hai người trở về quê thăm người thân là cùng nhau trở về, khi đó Đinh An Bình cùng Lục Kính Quân còn chưa phải là đồng đội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro