Thập Niên 60: Sau Khi Xuyên Tới Tôi Siêu Giàu
Chàng Trai Đẹp...
Thanh Mộc
2024-09-20 20:04:25
Thư Kiến An nhìn hai cô gái ngây ngốc đứng im, không nói gì, thầm thở dài.
“Trời nóng như vậy, hai người đi trước đi, cậu ở đây đợi anh hai cháu.”
Thẩm Thư Nguyệt thấy Cố Thanh Thanh vẫn cúi đầu, sợ cô ấy bị mỏi cổ, liền gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi, cậu nhớ đường chứ?”
“Biết rồi, nhìn hai cháu nóng như vậy, mau đi đi!” Đừng có đứng trước mặt anh ấy nữa.
Cố Thanh Thanh len lén nhìn Thư Kiến An, sau đó mới dẫn Thẩm Thư Nguyệt tiếp tục đi.
Đi được một lúc, Cố Thanh Thanh mới trở lại bình thường, giả vờ như vô tình hỏi: “Thanh niên trí thức Thẩm, cậu của cô nhìn trẻ thật đấy.”
“Đúng vậy, cậu ấy là con út của bà ngoại tôi.” Nhỏ hơn mẹ cô những hai mươi tuổi, bằng tuổi anh cả cô.
Bây giờ chuyện như vậy cũng rất phổ biến, nếu là ở kiếp sau, chắc chắn anh cả cô sẽ không thể nào gọi người ta là cậu trước mặt người ngoài được.
“Ra vậy sao? Cậu của cô đóng quân ở xã Ngũ Lăng à?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, hôm nay tôi mới đến, không nhớ rõ tên quân khu của bọn họ, nhưng mà cậu tôi mới được điều động đến đây mấy tháng, cũng không biết bao giờ sẽ quay về miền Nam.”
Cô Cố à, cậu tôi không vừa ý cô đâu, cô đừng có đơn phương si tình nữa, si tình khổ lắm, ngàn vạn lần đừng dại mà đâm đầu vào.
Một khi đã lún sâu, đến lúc đó muốn rút cũng không rút ra được.
“Lại phải điều động đi sao? Vậy sao vợ của cậu cô không đến đội chúng ta?”
Cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề chính rồi.
Thẩm Thư Nguyệt bắt đầu tuôn ra một tràng: “Cậu tôi kén chọn lắm, sắp ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chưa chịu kết hôn, vợ con gì đó, đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu. Cậu tôi có ngoại hình, rất được các cô gái yêu thích, như kiểu nữ văn công ở quân khu trước đây của cậu ấy, xinh đẹp, hát hay, tính cách dịu dàng, người ta muốn tìm hiểu cậu ấy, vậy mà cậu ấy lại không đồng ý, làm bà ngoại tôi tức chết đi được…. Dịu dàng không được, bà ngoại tôi lại giới thiệu cho cậu ấy một cô gái tính cách mạnh mẽ, hoạt bát, phóng khoáng, nhiệt tình, ai nhìn cũng thích, vậy mà cậu tôi cũng không ưng. Mấy năm nay, vì chuyện kết hôn của cậu ấy, nhà tôi đã giới thiệu cho cậu ấy đủ loại con gái, cao, thấp, béo, gầy, xinh đẹp, bình thường… vậy mà cậu ấy chẳng ưng ai. Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện kết hôn là cậu ấy lại nói vợ của cậu ấy vẫn chưa được sinh ra.”
“Không biết cậu tôi muốn tìm người phụ nữ như thế nào nữa, haiz ~, bây giờ bà ngoại tôi cũng chẳng buồn quản cậu ấy nữa rồi.”
“Hả… Cậu của cô kén chọn vậy sao?”
Nhiều cô gái như vậy cũng không vừa mắt, vậy thì cô ấy chẳng còn cơ hội nào rồi?
Cố Thanh Thanh vô cùng thất vọng, nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu không kén chọn thì giờ này con cái đã lớn hết rồi, đâu đến lượt cô ấy ở đây mơ mộng hão huyền.
Người ta đã sớm trở thành ông chú trung niên rồi, sao có thể tuấn tú, phong độ, hấp dẫn như bây giờ được.
Người đàn ông ưu tú như vậy, đáng tiếc là cô ấy không với tới được.
Cố Thanh Thanh dẫn Thẩm Thư Nguyệt vào nhà, lớn tiếng gọi: “Bố, mẹ, thanh niên trí thức Thẩm đến rồi.”
Cố Học Chương từ trong nhà đi ra, thấy chỉ có mỗi mình cô, liền hỏi: “Thanh niên trí thức Thẩm, sao chỉ có mình cháu vậy, anh trai và cậu của cháu đâu?”
“Trời nóng như vậy, hai người đi trước đi, cậu ở đây đợi anh hai cháu.”
Thẩm Thư Nguyệt thấy Cố Thanh Thanh vẫn cúi đầu, sợ cô ấy bị mỏi cổ, liền gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi, cậu nhớ đường chứ?”
“Biết rồi, nhìn hai cháu nóng như vậy, mau đi đi!” Đừng có đứng trước mặt anh ấy nữa.
Cố Thanh Thanh len lén nhìn Thư Kiến An, sau đó mới dẫn Thẩm Thư Nguyệt tiếp tục đi.
Đi được một lúc, Cố Thanh Thanh mới trở lại bình thường, giả vờ như vô tình hỏi: “Thanh niên trí thức Thẩm, cậu của cô nhìn trẻ thật đấy.”
“Đúng vậy, cậu ấy là con út của bà ngoại tôi.” Nhỏ hơn mẹ cô những hai mươi tuổi, bằng tuổi anh cả cô.
Bây giờ chuyện như vậy cũng rất phổ biến, nếu là ở kiếp sau, chắc chắn anh cả cô sẽ không thể nào gọi người ta là cậu trước mặt người ngoài được.
“Ra vậy sao? Cậu của cô đóng quân ở xã Ngũ Lăng à?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, hôm nay tôi mới đến, không nhớ rõ tên quân khu của bọn họ, nhưng mà cậu tôi mới được điều động đến đây mấy tháng, cũng không biết bao giờ sẽ quay về miền Nam.”
Cô Cố à, cậu tôi không vừa ý cô đâu, cô đừng có đơn phương si tình nữa, si tình khổ lắm, ngàn vạn lần đừng dại mà đâm đầu vào.
Một khi đã lún sâu, đến lúc đó muốn rút cũng không rút ra được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lại phải điều động đi sao? Vậy sao vợ của cậu cô không đến đội chúng ta?”
Cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề chính rồi.
Thẩm Thư Nguyệt bắt đầu tuôn ra một tràng: “Cậu tôi kén chọn lắm, sắp ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chưa chịu kết hôn, vợ con gì đó, đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu. Cậu tôi có ngoại hình, rất được các cô gái yêu thích, như kiểu nữ văn công ở quân khu trước đây của cậu ấy, xinh đẹp, hát hay, tính cách dịu dàng, người ta muốn tìm hiểu cậu ấy, vậy mà cậu ấy lại không đồng ý, làm bà ngoại tôi tức chết đi được…. Dịu dàng không được, bà ngoại tôi lại giới thiệu cho cậu ấy một cô gái tính cách mạnh mẽ, hoạt bát, phóng khoáng, nhiệt tình, ai nhìn cũng thích, vậy mà cậu tôi cũng không ưng. Mấy năm nay, vì chuyện kết hôn của cậu ấy, nhà tôi đã giới thiệu cho cậu ấy đủ loại con gái, cao, thấp, béo, gầy, xinh đẹp, bình thường… vậy mà cậu ấy chẳng ưng ai. Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện kết hôn là cậu ấy lại nói vợ của cậu ấy vẫn chưa được sinh ra.”
“Không biết cậu tôi muốn tìm người phụ nữ như thế nào nữa, haiz ~, bây giờ bà ngoại tôi cũng chẳng buồn quản cậu ấy nữa rồi.”
“Hả… Cậu của cô kén chọn vậy sao?”
Nhiều cô gái như vậy cũng không vừa mắt, vậy thì cô ấy chẳng còn cơ hội nào rồi?
Cố Thanh Thanh vô cùng thất vọng, nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu không kén chọn thì giờ này con cái đã lớn hết rồi, đâu đến lượt cô ấy ở đây mơ mộng hão huyền.
Người ta đã sớm trở thành ông chú trung niên rồi, sao có thể tuấn tú, phong độ, hấp dẫn như bây giờ được.
Người đàn ông ưu tú như vậy, đáng tiếc là cô ấy không với tới được.
Cố Thanh Thanh dẫn Thẩm Thư Nguyệt vào nhà, lớn tiếng gọi: “Bố, mẹ, thanh niên trí thức Thẩm đến rồi.”
Cố Học Chương từ trong nhà đi ra, thấy chỉ có mỗi mình cô, liền hỏi: “Thanh niên trí thức Thẩm, sao chỉ có mình cháu vậy, anh trai và cậu của cháu đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro