Thập Niên 60: Sau Khi Xuyên Tới Tôi Siêu Giàu

Con Ông Cháu Ch...

Thanh Mộc

2024-09-20 20:04:25

“Anh hai, cậu út, người của xã nói cháu đợi ở đây cho đến khi nào đại đội trưởng và các thanh niên tri thức khác đến. Hai người có bận không? Nếu bận thì đi trước, không bận thì đưa cháu đi.”

Thẩm Vũ Hàng: “Yên tâm, hôm nay anh xin nghỉ một ngày, có thời gian ở bên em, cậu út có xe, chúng ta về muộn cũng được.”

Xem ra hôm nay không thể nào giấu được thân phận rồi.

Thật vui quá đi!

Thẩm Thư Nguyệt yên tâm đẩy anh trai ra ghế phụ, một mình chiếm cả hàng ghế sau để nằm.

Mẹ nó, đi tàu hỏa năm sáu ngày, trên xe cũng không dám ngủ say, tinh thần căng thẳng mệt muốn chết.

Mười mấy vị đại đội trưởng đang đợi thanh niên tri thức ở cổng xã, mắt đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe jeep.

Họ muốn tiến lên bắt chuyện làm quen, nhưng lại cảm thấy như vậy sẽ làm mất uy danh của đại đội trưởng.

Trong đám người, một người đàn ông trung niên lẩm bẩm: “Không biết cô gái kia sẽ được phân đến đội nào.”

Đây rõ ràng là một vị tiểu tổ tông, nếu lấy lòng được thì có thể kiếm chút lợi ích, nếu không… thì sẽ có chuyện để làm.

“Hy vọng sẽ được phân đến đội chúng tôi.” Một người đàn ông mắt nhỏ lóe lên tia sáng, ông ta còn hai đứa con trai chưa kết hôn, rất hợp với cô gái này.

“Hừ, Mao Nhị, ông nằm mơ à? Với điều kiện và mối quan hệ như vậy, có khả năng bị phân đến đội của ông sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không cần nghĩ cũng biết, cô gái này chắc chắn là con ông cháu cha, người có quan hệ thường được phân đến đội tốt, sao có thể bị phân đến nơi hẻo lánh như núi rừng già chứ.

Nghĩ cũng đừng có nghĩ.

Cô gái đó trông cũng rất xinh đẹp, đoan trang, gia đình chắc cũng có điều kiện, ước chừng sẽ được phân đến mấy đội gần xã.

Nơi núi rừng hoang vắng như đội của Mao Nhị, nằm mơ giữa ban ngày.

Mao Nhị cau mày, điều kiện tốt như vậy, nếu gả cho con trai ông ta, chắc chắn có thể xin được việc cho nhà ông ta.

Không được, ông ta phải nghĩ cách để cô gái này được phân đến đội của mình.

Nghĩ một lúc, Mao Nhị ném điếu thuốc trong tay, quyết định lát nữa sẽ tìm bí thư đưa chút quà, chỉ cần sắp xếp được người vào đội của mình, sau này muốn làm gì thì làm.

Phụ nữ sau khi kết hôn chẳng phải đều nghe lời chồng sao, nếu không nghe lời thì đánh cho mấy trận là được.

Có gia thế thì đã sao, sau khi kết hôn chẳng phải vẫn phải nghe lời đàn ông, bị nhà chồng khống chế sao? Nếu nhà họ đưa nhiều quà cáp một chút, ông ta sẽ bảo con trai đối xử tốt với cô ta.

Nghĩ đến việc con trai sau này sẽ cưới được một cô vợ giàu có, Mao Nhị cảm thấy lần này tặng quà cũng rất đáng.

Cố Học Dân đã có danh sách từ trước, không tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người, chỉ nghĩ đến việc quay về phải dạy dỗ lại mấy con chuột trong đội.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đừng có động vào người không nên động, nếu động vào người không nên động, ông ta cũng không cứu được.

Còn mấy bà thím kia nữa, suốt ngày lải nhải không ngừng, đợt này có mấy thanh niên tri thức có quyền có thế đều bị phân đến đội của ông ta.

Không biết cấp trên có ý gì nữa?

Tại sao lại phân hết về đội của ông ta?

Cố Học Dân nhăn mặt thở dài, những người này đều là tổ tông, không đánh được, không mắng được, không chọc vào được, chỉ có thể cung phụng.

May mà không cần đội nuôi, bọn họ có tiền, nếu không ông ta thà bỏ chức đại đội trưởng chứ cũng không nhận.



Khoảng hai giờ rưỡi chiều, hai chiếc xe khách lắc lư dừng trước cổng xã.

Từ trên xe bước xuống một đám thanh niên mặt mũi nhem nhuốc, tinh thần uể oải.

Mấy đại đội trưởng nhìn đám thanh niên tri thức vai không thể vác, tay không thể xách, đi đường cũng thở hổn hển, trong lòng không khỏi lo lắng.

Thẩm Thư Nguyệt đang ngủ trên xe bị tiếng còi xe đánh thức, cô dụi mắt, mở cửa sổ, thò đầu ra nhìn, liền nhìn thấy một đám đông thanh niên tri thức đang xuống xe.

Khuôn mặt của những thanh niên tri thức ấy đều xanh xao, quầng thâm mắt như gấu trúc, quần áo nhăn nhúm, không cần đến gần, Thẩm Thư Nguyệt cũng biết mùi vị khó ngửi đến mức nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Sau Khi Xuyên Tới Tôi Siêu Giàu

Số ký tự: 0