Thập Niên 60: Sau Khi Xuyên Tới Tôi Siêu Giàu
Đăng Ký Xuống N...
Thanh Mộc
2024-09-20 20:04:25
Sau khi trò chuyện với con gái một lúc, Thẩm Đông Dương cúp điện thoại. Ông định mấy ngày tới sẽ thu xếp công việc rồi về nhà một chuyến.
Ông cũng không biết tình hình ở đại viện thế nào. Nghe Nguyệt Nguyệt nói hai đứa con cùng xuống nông thôn nhưng Hứa Thanh lại không gọi điện một lần nào. Tối qua ông gọi điện cũng không tìm được bà ta.
Bên này, Thẩm Thư Nguyệt hôm nay vốn định ra ngoài dùng hết số phiếu sắp hết hạn tìm được tối qua, xem ra bây giờ không thể ra ngoài được nữa, chờ điện thoại của anh hai quan trọng hơn.
Ông bà nội đã ra ngoài, rảnh rỗi không có việc gì làm, Thẩm Thư Nguyệt nghĩ đến việc sắp phải xuống nông thôn rồi, đồ đạc trong không gian cũng đã sắp xếp xong, phòng ở nên dọn dẹp một chút, đồ nặng thì bỏ vào không gian trước, quần áo nhẹ, chăn bông thì đến lúc đó bảo ông nội gửi đi là được.
Tối hôm qua, Thẩm Vũ Hàng nhận được điện thoại của bố nói em gái sẽ xuống nông thôn tham gia đội sản xuất, trong lòng vừa tức vừa lo lắng. Anh ấy cúp điện thoại liền đi tìm cậu út.
Qua một đêm, bây giờ anh ấy vừa muốn em gái đến, vừa không muốn em gái phải xuống nông thôn làm lụng vất vả. Đơn vị bộ đội cách đội sản xuất không xa, đôi khi họ cũng xuống ruộng giúp bà con gặt hái, một ngày xuống ruộng còn mệt hơn cả huấn luyện, em gái yếu đuối như vậy làm sao chịu nổi.
Dù không nỡ, lo lắng nhưng bố đã gọi điện thoại đến, vậy thì chắc chắn là không có khả năng thay đổi, anh ấy cũng không có cách nào.
Sáng sớm hôm sau, anh ấy liền kéo cậu út đi tìm hiểu xem đội sản xuất nào tốt, tìm hiểu rõ ràng tất cả các công xã, đội sản xuất trong toàn thành phố, tỉ mỉ lựa chọn ra ba nơi có tiếng tốt, điều kiện tốt, dân thôn hiền lành, cách anh ấy không xa để em gái lựa chọn.
"Cậu út, cậu nói xem em gái sẽ chọn đội sản xuất nào?"
Bên cạnh, một người đàn ông trẻ tuổi trông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đang ngồi trên ghế làm việc, giọng nói trầm ấm vang lên: "Mấy nơi này đều không tệ, đội sản xuất Vân Kỳ là tốt nhất, có thể ở riêng, dựa núi gần sông, Nguyệt Nguyệt chắc chắn sẽ chọn đội sản xuất này."
"Vân Kỳ à! Hơi xa." Thẩm Vũ Hàng có hơi không vui, trong ba đội sản xuất thì Vân Kỳ là xa bọn họ nhất, cách ba mươi mấy cây số, nhưng điều kiện của đội sản xuất này thật sự quá tốt, khiến anh ấy muốn gạch bỏ cũng không nỡ.
Thư Kiến An đưa tay gõ gõ lên bàn: "Đừng có lề mề nữa, mau gọi điện thoại đi, Nguyệt Nguyệt còn đang đợi đấy!" Nếu không phải sợ người nghe điện thoại là ông cụ nhà họ Thẩm thì anh ấy đã tự mình gọi rồi.
Dưới ánh mắt nghiêm nghị của cậu út, Thẩm Vũ Hàng bấm số điện thoại: "A lô..."
Vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Thẩm Thư Nguyệt lập tức bắt máy: "Anh hai."
Thư Kiến An nghe thấy người bắt máy là cháu gái liền giật lấy điện thoại, giọng nói không còn lạnh lùng như vừa rồi nữa: "Nguyệt Nguyệt, là cậu út đây, cháu ở nhà có khỏe không?"
Nghe thấy giọng nói của cậu út, Thẩm Thư Nguyệt không hề ngạc nhiên, chỉ là đôi mắt vẫn sáng lên: "Cậu út, lâu rồi không gặp, cháu ở nhà vẫn khỏe, cậu và anh hai có khỏe không?"
Ông cũng không biết tình hình ở đại viện thế nào. Nghe Nguyệt Nguyệt nói hai đứa con cùng xuống nông thôn nhưng Hứa Thanh lại không gọi điện một lần nào. Tối qua ông gọi điện cũng không tìm được bà ta.
Bên này, Thẩm Thư Nguyệt hôm nay vốn định ra ngoài dùng hết số phiếu sắp hết hạn tìm được tối qua, xem ra bây giờ không thể ra ngoài được nữa, chờ điện thoại của anh hai quan trọng hơn.
Ông bà nội đã ra ngoài, rảnh rỗi không có việc gì làm, Thẩm Thư Nguyệt nghĩ đến việc sắp phải xuống nông thôn rồi, đồ đạc trong không gian cũng đã sắp xếp xong, phòng ở nên dọn dẹp một chút, đồ nặng thì bỏ vào không gian trước, quần áo nhẹ, chăn bông thì đến lúc đó bảo ông nội gửi đi là được.
Tối hôm qua, Thẩm Vũ Hàng nhận được điện thoại của bố nói em gái sẽ xuống nông thôn tham gia đội sản xuất, trong lòng vừa tức vừa lo lắng. Anh ấy cúp điện thoại liền đi tìm cậu út.
Qua một đêm, bây giờ anh ấy vừa muốn em gái đến, vừa không muốn em gái phải xuống nông thôn làm lụng vất vả. Đơn vị bộ đội cách đội sản xuất không xa, đôi khi họ cũng xuống ruộng giúp bà con gặt hái, một ngày xuống ruộng còn mệt hơn cả huấn luyện, em gái yếu đuối như vậy làm sao chịu nổi.
Dù không nỡ, lo lắng nhưng bố đã gọi điện thoại đến, vậy thì chắc chắn là không có khả năng thay đổi, anh ấy cũng không có cách nào.
Sáng sớm hôm sau, anh ấy liền kéo cậu út đi tìm hiểu xem đội sản xuất nào tốt, tìm hiểu rõ ràng tất cả các công xã, đội sản xuất trong toàn thành phố, tỉ mỉ lựa chọn ra ba nơi có tiếng tốt, điều kiện tốt, dân thôn hiền lành, cách anh ấy không xa để em gái lựa chọn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu út, cậu nói xem em gái sẽ chọn đội sản xuất nào?"
Bên cạnh, một người đàn ông trẻ tuổi trông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đang ngồi trên ghế làm việc, giọng nói trầm ấm vang lên: "Mấy nơi này đều không tệ, đội sản xuất Vân Kỳ là tốt nhất, có thể ở riêng, dựa núi gần sông, Nguyệt Nguyệt chắc chắn sẽ chọn đội sản xuất này."
"Vân Kỳ à! Hơi xa." Thẩm Vũ Hàng có hơi không vui, trong ba đội sản xuất thì Vân Kỳ là xa bọn họ nhất, cách ba mươi mấy cây số, nhưng điều kiện của đội sản xuất này thật sự quá tốt, khiến anh ấy muốn gạch bỏ cũng không nỡ.
Thư Kiến An đưa tay gõ gõ lên bàn: "Đừng có lề mề nữa, mau gọi điện thoại đi, Nguyệt Nguyệt còn đang đợi đấy!" Nếu không phải sợ người nghe điện thoại là ông cụ nhà họ Thẩm thì anh ấy đã tự mình gọi rồi.
Dưới ánh mắt nghiêm nghị của cậu út, Thẩm Vũ Hàng bấm số điện thoại: "A lô..."
Vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Thẩm Thư Nguyệt lập tức bắt máy: "Anh hai."
Thư Kiến An nghe thấy người bắt máy là cháu gái liền giật lấy điện thoại, giọng nói không còn lạnh lùng như vừa rồi nữa: "Nguyệt Nguyệt, là cậu út đây, cháu ở nhà có khỏe không?"
Nghe thấy giọng nói của cậu út, Thẩm Thư Nguyệt không hề ngạc nhiên, chỉ là đôi mắt vẫn sáng lên: "Cậu út, lâu rồi không gặp, cháu ở nhà vẫn khỏe, cậu và anh hai có khỏe không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro