Thập Niên 60: Sau Khi Xuyên Tới Tôi Siêu Giàu
Đến Đội Vân Kỳ
Thanh Mộc
2024-09-20 20:04:25
Thẩm Thư Nguyệt không nhìn đám trẻ con nữa, thấy cô không nói gì, chúng đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe, đứa nào gan dạ không nhịn được sự tò mò trong lòng, liền đưa tay ra sờ thử.
Thẩm Vũ Hàng và Thư Kiến An cũng xuống xe, ngồi trên xe lâu như vậy, chân tay đều tê cứng hết cả rồi.
…
Xã Vân Lâm, Cố Học Dân sau khi chất hết hành lý của thanh niên tri thức lên xe bò, mới đánh xe về.
Những thanh niên tri thức phía sau lê bước theo sau, bọn họ đã hỏi rồi, đội Vân Kỳ gần xã nhất.
Đi bộ cũng chỉ mất hơn nửa tiếng.
So với những đội khác, sắc mặt Mao Nhị u ám, trong mắt lóe lên tia độc ác.
Ông ta bỏ ra hai mươi đồng, vậy mà Vương Tuấn Kiệt chỉ phân cho ông ta năm thanh niên tri thức nam, một thanh niên tri thức nữ cũng không có.
Vương Tuấn Kiệt vô cùng oan ức: Không phải tôi không muốn phân thanh niên tri thức nữ cho đội của ông, mà là cấp trên chỉ thị rõ ràng là không phân thanh niên tri thức nữ cho đội của ông.
Còn lý do tại sao, chẳng lẽ trong lòng đội của ông không biết hay sao?
Còn muốn thanh niên tri thức nữ có điều kiện tốt nhất, mặt mũi đâu ra vậy?
…
Đội Vân Kỳ.
Thẩm Thư Nguyệt nhìn quanh đội sản xuất.
Đội Vân Kỳ mùa hè rợp một màu xanh mướt, những ngôi nhà thấp bé tập trung một chỗ, phía sau là những ngọn núi trùng trùng điệp điệp.
Đất đai ở đây màu mỡ, phía trước còn có một con sông, trên ruộng đều trồng lúa.
Nhìn chung cũng khá ổn.
Men theo con đường mà bọn họ vừa đi là một con đường đất gập ghềnh, bọn họ đi theo con đường núi này mới đến được đây.
“Anh hai, dãy núi này dài không? Có phải là nối liền với dãy Tần Lĩnh không?”
Vị trí địa lý của một số nơi trên thế giới này khác với kiếp trước, hiện tại tài liệu có thể tra được còn hạn chế, cô cũng không rõ lắm.
“Ừm! Là Tiểu Tần Lĩnh, bên này đất đai rộng rãi, màu mỡ, cho nên điều kiện cũng được coi là tốt, cũng chính vì vậy mà quân khu mới chọn nơi này để huấn luyện.”
Thẩm Thư Nguyệt nghi ngờ nhìn Thẩm Vũ Hàng, đất đai ở Dung Thành cũng màu mỡ, mùa đông còn không có tuyết rơi, nói đến huấn luyện thì bên đó thích hợp hơn.
Mùa đông ở đây lạnh muốn chết, không phải là nơi huấn luyện tốt, anh hai và cậu út nhất định có chuyện giấu cô.
Nhưng mà cô mới đến, đợi thêm một thời gian nữa, nhất định cô phải đến quân khu tìm hiểu cho rõ ràng.
Nóng quá!
Đã xế chiều rồi mà mặt trời trên đỉnh đầu vẫn còn làm việc chăm chỉ, không hề lười biếng chút nào, nắng nóng khiến cô hoa mắt chóng mặt, đứng một lúc là mồ hôi túa ra, Thẩm Thư Nguyệt đành phải chui vào trong xe đợi đến đội sản xuất.
…
“Chào cô, cô là thanh niên tri thức sao?”
Bên ngoài cửa sổ xe vang lên một giọng nói, Thẩm Thư Nguyệt đang ngủ gà ngủ gật liền quay đầu lại: “Đúng vậy.”
“Ồ!” Người đàn ông trung niên nhìn quanh chiếc xe: “Tôi là bí thư chi bộ đội Vân Kỳ.”
Thẩm Thư Nguyệt mở cửa xe bước xuống: “Chào bí thư, cháu là Thẩm Thư Nguyệt, thanh niên tri thức, đây là anh trai và cậu út của cháu. Đại đội trưởng bảo cháu đến đội trước đợi mọi người, cho nên…”
“Ồ ~” Bí thư chi bộ gật đầu.
Thẩm Vũ Hàng và Thư Kiến An cũng xuống xe, ngồi trên xe lâu như vậy, chân tay đều tê cứng hết cả rồi.
…
Xã Vân Lâm, Cố Học Dân sau khi chất hết hành lý của thanh niên tri thức lên xe bò, mới đánh xe về.
Những thanh niên tri thức phía sau lê bước theo sau, bọn họ đã hỏi rồi, đội Vân Kỳ gần xã nhất.
Đi bộ cũng chỉ mất hơn nửa tiếng.
So với những đội khác, sắc mặt Mao Nhị u ám, trong mắt lóe lên tia độc ác.
Ông ta bỏ ra hai mươi đồng, vậy mà Vương Tuấn Kiệt chỉ phân cho ông ta năm thanh niên tri thức nam, một thanh niên tri thức nữ cũng không có.
Vương Tuấn Kiệt vô cùng oan ức: Không phải tôi không muốn phân thanh niên tri thức nữ cho đội của ông, mà là cấp trên chỉ thị rõ ràng là không phân thanh niên tri thức nữ cho đội của ông.
Còn lý do tại sao, chẳng lẽ trong lòng đội của ông không biết hay sao?
Còn muốn thanh niên tri thức nữ có điều kiện tốt nhất, mặt mũi đâu ra vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Đội Vân Kỳ.
Thẩm Thư Nguyệt nhìn quanh đội sản xuất.
Đội Vân Kỳ mùa hè rợp một màu xanh mướt, những ngôi nhà thấp bé tập trung một chỗ, phía sau là những ngọn núi trùng trùng điệp điệp.
Đất đai ở đây màu mỡ, phía trước còn có một con sông, trên ruộng đều trồng lúa.
Nhìn chung cũng khá ổn.
Men theo con đường mà bọn họ vừa đi là một con đường đất gập ghềnh, bọn họ đi theo con đường núi này mới đến được đây.
“Anh hai, dãy núi này dài không? Có phải là nối liền với dãy Tần Lĩnh không?”
Vị trí địa lý của một số nơi trên thế giới này khác với kiếp trước, hiện tại tài liệu có thể tra được còn hạn chế, cô cũng không rõ lắm.
“Ừm! Là Tiểu Tần Lĩnh, bên này đất đai rộng rãi, màu mỡ, cho nên điều kiện cũng được coi là tốt, cũng chính vì vậy mà quân khu mới chọn nơi này để huấn luyện.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Thư Nguyệt nghi ngờ nhìn Thẩm Vũ Hàng, đất đai ở Dung Thành cũng màu mỡ, mùa đông còn không có tuyết rơi, nói đến huấn luyện thì bên đó thích hợp hơn.
Mùa đông ở đây lạnh muốn chết, không phải là nơi huấn luyện tốt, anh hai và cậu út nhất định có chuyện giấu cô.
Nhưng mà cô mới đến, đợi thêm một thời gian nữa, nhất định cô phải đến quân khu tìm hiểu cho rõ ràng.
Nóng quá!
Đã xế chiều rồi mà mặt trời trên đỉnh đầu vẫn còn làm việc chăm chỉ, không hề lười biếng chút nào, nắng nóng khiến cô hoa mắt chóng mặt, đứng một lúc là mồ hôi túa ra, Thẩm Thư Nguyệt đành phải chui vào trong xe đợi đến đội sản xuất.
…
“Chào cô, cô là thanh niên tri thức sao?”
Bên ngoài cửa sổ xe vang lên một giọng nói, Thẩm Thư Nguyệt đang ngủ gà ngủ gật liền quay đầu lại: “Đúng vậy.”
“Ồ!” Người đàn ông trung niên nhìn quanh chiếc xe: “Tôi là bí thư chi bộ đội Vân Kỳ.”
Thẩm Thư Nguyệt mở cửa xe bước xuống: “Chào bí thư, cháu là Thẩm Thư Nguyệt, thanh niên tri thức, đây là anh trai và cậu út của cháu. Đại đội trưởng bảo cháu đến đội trước đợi mọi người, cho nên…”
“Ồ ~” Bí thư chi bộ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro