[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Cô Gái Moi Mông...
2024-11-13 11:30:03
Những thanh niên trí thức khác đứng bên cạnh nghe vậy đều lộ vẻ thương cảm. Cô gái yếu đuối Y Tú Ngọc không cầm được nước mắt, nghẹn ngào nói: “Bò mẹ thật đáng thương, bác chăn bò cũng thật đáng thương. Giá như mình biết cách chữa trị cho nó thì tốt biết mấy.”
Những lời cô nói cũng là nỗi lòng của những người chăn nuôi có mặt ở đây, xót xa và bất lực.
Lâm Tuyết Quân cắn chặt môi, nghe tiếng Y Tú Ngọc nói, ánh mắt nhìn ông lão chăn bò đang lo lắng chạy đôn chạy đáo...
Cuối cùng, cô thở dài một tiếng, bước ra khỏi đám đông.
Dưới lớp chăn dày cộm, cô sải bước đến đứng giữa Vương Anh và bò mẹ, hướng về phía đại đội trưởng, dõng dạc nói:
“Đại đội trưởng, căn cứ vào lượng máu chảy ra và phản ứng của bò mẹ, tôi cho rằng bê con vẫn còn sống, khả năng cứu sống là rất lớn.”
Quả là chuyện lạ đời!
Sự xuất hiện bất ngờ của Lâm Tuyết Quân ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Ban đầu đại đội trưởng sững người, sau đó nhíu mày.
“Sao cô cũng chạy ra đây?” Ông ấy trừng mắt, quay sang nhìn những thanh niên trí thức khác đang hóng chuyện xung quanh, tìm thấy Y Tú Ngọc thì trách móc: “Tôi đã dặn dò cô chăm sóc người bệnh cho tốt, sao lại để cô ấy chạy ra đây?”
Nói cứ như thể Lâm Tuyết Quân là một sinh vật kỳ quái nào đó không thể kiểm soát được.
Lúc này Y Tú Ngọc mới phát hiện ra Lâm Tuyết Quân cũng ở đây. Cô ta hốt hoảng, chớp mắt hiện lên vẻ áy náy, bước lên một bước, ấp úng định nói gì đó rồi đột nhiên quay người lại, cúi người xuống, làm động tác muốn cõng Lâm Tuyết Quân về nhà.
Lâm Tuyết Quân cúi đầu nhìn đôi vai nhỏ bé của Y Tú Ngọc dù đã được bao bọc bởi lớp áo dày cộm, mấp máy môi, sau đó đưa tay kéo Y Tú Ngọc dậy, giải thích với đại đội trưởng: “Không trách đồng chí Y Tú Ngọc, là do cháu tự ý chạy theo ra đây.”
“Cô làm vậy là không được rồi, lại sốt nữa thì chết người đấy.” Đại đội trưởng quay đầu tìm kiếm trong đám đông, miệng lẩm bẩm: “Để tôi tìm người khỏe mạnh cõng cô về.”
“Không cần đâu ạ.” Thấy đại đội trưởng định gọi người, Lâm Tuyết Quân vội vàng nắm lấy cổ tay ông ấy, thấy ông ấy ngạc nhiên nhìn lại, cô thở dài, chỉ tay về phía con bò cái đang lắc lư sắp đứng không vững, nói:
“Giờ cứ lo cho con bò trước đã. Trước đây cháu ở Bắc Kinh có xem qua một số sách về thú y, để cháu thử xem sao.”
“Cô...”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Những lời cô nói cũng là nỗi lòng của những người chăn nuôi có mặt ở đây, xót xa và bất lực.
Lâm Tuyết Quân cắn chặt môi, nghe tiếng Y Tú Ngọc nói, ánh mắt nhìn ông lão chăn bò đang lo lắng chạy đôn chạy đáo...
Cuối cùng, cô thở dài một tiếng, bước ra khỏi đám đông.
Dưới lớp chăn dày cộm, cô sải bước đến đứng giữa Vương Anh và bò mẹ, hướng về phía đại đội trưởng, dõng dạc nói:
“Đại đội trưởng, căn cứ vào lượng máu chảy ra và phản ứng của bò mẹ, tôi cho rằng bê con vẫn còn sống, khả năng cứu sống là rất lớn.”
Quả là chuyện lạ đời!
Sự xuất hiện bất ngờ của Lâm Tuyết Quân ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Ban đầu đại đội trưởng sững người, sau đó nhíu mày.
“Sao cô cũng chạy ra đây?” Ông ấy trừng mắt, quay sang nhìn những thanh niên trí thức khác đang hóng chuyện xung quanh, tìm thấy Y Tú Ngọc thì trách móc: “Tôi đã dặn dò cô chăm sóc người bệnh cho tốt, sao lại để cô ấy chạy ra đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói cứ như thể Lâm Tuyết Quân là một sinh vật kỳ quái nào đó không thể kiểm soát được.
Lúc này Y Tú Ngọc mới phát hiện ra Lâm Tuyết Quân cũng ở đây. Cô ta hốt hoảng, chớp mắt hiện lên vẻ áy náy, bước lên một bước, ấp úng định nói gì đó rồi đột nhiên quay người lại, cúi người xuống, làm động tác muốn cõng Lâm Tuyết Quân về nhà.
Lâm Tuyết Quân cúi đầu nhìn đôi vai nhỏ bé của Y Tú Ngọc dù đã được bao bọc bởi lớp áo dày cộm, mấp máy môi, sau đó đưa tay kéo Y Tú Ngọc dậy, giải thích với đại đội trưởng: “Không trách đồng chí Y Tú Ngọc, là do cháu tự ý chạy theo ra đây.”
“Cô làm vậy là không được rồi, lại sốt nữa thì chết người đấy.” Đại đội trưởng quay đầu tìm kiếm trong đám đông, miệng lẩm bẩm: “Để tôi tìm người khỏe mạnh cõng cô về.”
“Không cần đâu ạ.” Thấy đại đội trưởng định gọi người, Lâm Tuyết Quân vội vàng nắm lấy cổ tay ông ấy, thấy ông ấy ngạc nhiên nhìn lại, cô thở dài, chỉ tay về phía con bò cái đang lắc lư sắp đứng không vững, nói:
“Giờ cứ lo cho con bò trước đã. Trước đây cháu ở Bắc Kinh có xem qua một số sách về thú y, để cháu thử xem sao.”
“Cô...”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro