[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Đồng Chí Lâm Tu...
2024-11-13 11:30:03
Lâm Tuyết Quân ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, sớm đã đánh mất khái niệm về thời gian.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng ken két đều đều từ xa đến gần, cô mới biết có lẽ đã khoảng 5, 6 giờ chiều, những thanh niên trí thức đã tan ca lội tuyết về nhà.
Những người trẻ tuổi đứng ngoài cửa vừa dậm chân, vừa phủi tuyết, loay hoay một hồi lâu mới vặn tay mở cửa.
Cánh cửa gỗ dày cũ kỹ vừa được kéo ra, một cơn gió mạnh ập vào, thổi bạt cánh cửa đóng sầm vào tường. Người thanh niên trí thức đi đầu vội vàng chạy vào nhà, quay đầu lại giục người đi cuối nhanh đóng cửa.
Mục Tuấn Khanh, thanh niên trí thức lớn tuổi nhất vừa vào nhà đã chạy đến châm lửa cho ngọn đèn dầu trên bàn, mặc kệ lớp tuyết mỏng phủ trên kính, sau đó lại đi đến bên giường đất cúi người nhét thêm củi vào bếp lò. Tro bụi bám đầy lên tóc và mặt cũng chẳng màng. Anh chống hai tay lên đầu gối, xoay người cầm ấm nước, ra ngoài nhặt những bông tuyết sạch nhất trên đống củi cho vào ấm rồi nhanh chóng quay trở lại đặt ấm lên bếp đun.
Làm xong tất cả những việc này Mục Tuấn Khanh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cởi áo quân đội treo lên móc áo cạnh cửa rồi kéo móc áo chặn cửa, chắn những cơn gió luồn qua khe cửa.
“Lâm Tuyết Quân thế nào rồi? Mục Tuấn Khanh xoa xoa tay, quay đầu nhìn Lâm Tuyết Quân đang được cô thanh niên trẻ tuổi Y Tú Ngọc đỡ ngồi dậy trên giường đất.
Do những thanh niên trí thức vừa đến đã gặp ngay trận bão tuyết nên công xã Hô Sắc Hách chỉ kịp dặn dò đại đội sản xuất số 7 thu dọn cho họ một căn nhà gạch mái ngói. Trước khi bão tuyết kết thúc họ chỉ có thể tạm thời kê những chiếc ghế đẩu ở giữa giường đất, sau đó căng một tấm vải để che khuất tầm nhìn, phân chia hai bên nam nữ, chen chúc sống tạm mấy ngày.
“Khá hơn nhiều rồi.” Cả người Lâm Tuyết Quân vẫn còn hơi ê ẩm người, được Y Tú Ngọc dìu dậy khỏi giường.
Mặc áo bông dày, khoác áo quân đội, cùng với chiếc áo len lông cừu tròn vo trên người.
Y Tú Ngọc dìu Lâm Tuyết Quân đi vệ sinh ở nhà kho bên cạnh, đóng cửa lại rồi mới quay đầu chu môi nói:
“Ban đầu mình đến đây với lý tưởng cao đẹp là xây dựng biên cương Tổ quốc. Kết quả ngày nào cũng phải đi chăn bò, dọn chuồng bò, xúc phân bò, tối về còn phải hầu hạ người khác, chẳng khác gì con ở thời phong kiến.”
Tiếng địa phương của người Đông Bắc gọi là gì nhỉ?
À, đúng rồi!
Đại oan chủng!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mãi đến khi nghe thấy tiếng ken két đều đều từ xa đến gần, cô mới biết có lẽ đã khoảng 5, 6 giờ chiều, những thanh niên trí thức đã tan ca lội tuyết về nhà.
Những người trẻ tuổi đứng ngoài cửa vừa dậm chân, vừa phủi tuyết, loay hoay một hồi lâu mới vặn tay mở cửa.
Cánh cửa gỗ dày cũ kỹ vừa được kéo ra, một cơn gió mạnh ập vào, thổi bạt cánh cửa đóng sầm vào tường. Người thanh niên trí thức đi đầu vội vàng chạy vào nhà, quay đầu lại giục người đi cuối nhanh đóng cửa.
Mục Tuấn Khanh, thanh niên trí thức lớn tuổi nhất vừa vào nhà đã chạy đến châm lửa cho ngọn đèn dầu trên bàn, mặc kệ lớp tuyết mỏng phủ trên kính, sau đó lại đi đến bên giường đất cúi người nhét thêm củi vào bếp lò. Tro bụi bám đầy lên tóc và mặt cũng chẳng màng. Anh chống hai tay lên đầu gối, xoay người cầm ấm nước, ra ngoài nhặt những bông tuyết sạch nhất trên đống củi cho vào ấm rồi nhanh chóng quay trở lại đặt ấm lên bếp đun.
Làm xong tất cả những việc này Mục Tuấn Khanh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cởi áo quân đội treo lên móc áo cạnh cửa rồi kéo móc áo chặn cửa, chắn những cơn gió luồn qua khe cửa.
“Lâm Tuyết Quân thế nào rồi? Mục Tuấn Khanh xoa xoa tay, quay đầu nhìn Lâm Tuyết Quân đang được cô thanh niên trẻ tuổi Y Tú Ngọc đỡ ngồi dậy trên giường đất.
Do những thanh niên trí thức vừa đến đã gặp ngay trận bão tuyết nên công xã Hô Sắc Hách chỉ kịp dặn dò đại đội sản xuất số 7 thu dọn cho họ một căn nhà gạch mái ngói. Trước khi bão tuyết kết thúc họ chỉ có thể tạm thời kê những chiếc ghế đẩu ở giữa giường đất, sau đó căng một tấm vải để che khuất tầm nhìn, phân chia hai bên nam nữ, chen chúc sống tạm mấy ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khá hơn nhiều rồi.” Cả người Lâm Tuyết Quân vẫn còn hơi ê ẩm người, được Y Tú Ngọc dìu dậy khỏi giường.
Mặc áo bông dày, khoác áo quân đội, cùng với chiếc áo len lông cừu tròn vo trên người.
Y Tú Ngọc dìu Lâm Tuyết Quân đi vệ sinh ở nhà kho bên cạnh, đóng cửa lại rồi mới quay đầu chu môi nói:
“Ban đầu mình đến đây với lý tưởng cao đẹp là xây dựng biên cương Tổ quốc. Kết quả ngày nào cũng phải đi chăn bò, dọn chuồng bò, xúc phân bò, tối về còn phải hầu hạ người khác, chẳng khác gì con ở thời phong kiến.”
Tiếng địa phương của người Đông Bắc gọi là gì nhỉ?
À, đúng rồi!
Đại oan chủng!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro