[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Đồng Cỏ Mùa Đôn...
2024-11-20 14:23:06
Lâm Tuyết Quân kéo dây cương, hai chân thả lỏng theo bước chân của ngựa, người hơi ngả về phía sau để tạo thành một đường cong hoàn hảo, toát lên vẻ ung dung, tự tại.
“Đại đội trưởng, bác thấy được không ạ?” Cô buông cả hai tay khỏi dây cương, biểu diễn cho đại đội trưởng xem động tác chỉnh mũ, nụ cười rạng rỡ, tỏa nắng.
Đại đội trưởng nhìn cô như vậy cũng có chút hồi hộp, định bước tới giúp cô nắm lấy dây cương nhưng lại thấy cô cười lớn rồi lại nắm lấy dây cương.
Tư thế đó không giống như đang cưỡi trên lưng một con ngựa cao lớn, mà giống như đang ngồi trên xe ngựa bằng phẳng, vững chãi hơn.
Đại đội trưởng không còn gì để nói, sau đó gọi người quản lý ngựa đến giải thích cho bốn thanh niên trí thức về cách bảo vệ lưng ngựa khi cưỡi, nhấn mạnh việc phải bảo vệ ngựa, cố gắng không để ngựa ra mồ hôi, có thể tự đi bộ thì nên tự đi bộ, để ngựa nghỉ ngơi một chút...
Các cô gái đồng thanh đáp sau đó mỗi người đi theo người chăn nuôi được phân công, hướng về phía những dãy chuồng trại khác nhau.
Mạnh Thiên Hà đi được vài bước đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền quay lại, nhét một thứ vào tay Lâm Tuyết Quân rồi mới chạy đi.
Lâm Tuyết Quân xòe tay ra, trên đó là một miếng bánh bột ngô khô đã được chia làm bốn phần.
Những người từng trải qua nạn đói, bánh mì, bánh bao còn thừa đều được gói ghém cẩn thận, cho dù để cứng như đá cũng không nỡ vứt đi. Lỡ như bữa nào không có cơm ăn nó có thể cứu bạn thoát khỏi cơn đói cồn cào, như thiếp đi sống lại.
Lâm Tuyết Quân vén áo choàng Mông Cổ lên, lấy chiếc túi vải đựng bánh mì cứng của mình ra, cất miếng bánh bột ngô khô của Mạnh Thiên Hà vào sau đó mới cẩn thận nhét vào trong áo choàng.
...
Tiếp theo, mở cửa chuồng, đếm số lượng, lùa gia súc ra khỏi chuồng, kiểm tra sức khỏe đơn giản... Đến khi trời sáng rõ cuối cùng mọi người cũng lần lượt xuất phát.
“Nhớ kỹ, đừng để cừu ăn phải cỏ bị đóng băng đấy.” Nhìn theo bóng dáng Lâm Tuyết Quân và A Mộc Cổ Lăng rời đi sau cùng, đại đội trưởng không khỏi dặn dò.
“Biết rồi ạ!” A Mộc Cổ Lăng quay đầu lại vẫy tay, hét lớn đáp lại.
Đại đội trưởng nhìn Lâm Tuyết Quân trước khi xuất phát đã xin một chiếc giỏ đeo sau lưng, cưỡi trên lưng ngựa cao to, đi theo sau A Mộc Cổ Lăng, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, mím chặt môi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đại đội trưởng, bác thấy được không ạ?” Cô buông cả hai tay khỏi dây cương, biểu diễn cho đại đội trưởng xem động tác chỉnh mũ, nụ cười rạng rỡ, tỏa nắng.
Đại đội trưởng nhìn cô như vậy cũng có chút hồi hộp, định bước tới giúp cô nắm lấy dây cương nhưng lại thấy cô cười lớn rồi lại nắm lấy dây cương.
Tư thế đó không giống như đang cưỡi trên lưng một con ngựa cao lớn, mà giống như đang ngồi trên xe ngựa bằng phẳng, vững chãi hơn.
Đại đội trưởng không còn gì để nói, sau đó gọi người quản lý ngựa đến giải thích cho bốn thanh niên trí thức về cách bảo vệ lưng ngựa khi cưỡi, nhấn mạnh việc phải bảo vệ ngựa, cố gắng không để ngựa ra mồ hôi, có thể tự đi bộ thì nên tự đi bộ, để ngựa nghỉ ngơi một chút...
Các cô gái đồng thanh đáp sau đó mỗi người đi theo người chăn nuôi được phân công, hướng về phía những dãy chuồng trại khác nhau.
Mạnh Thiên Hà đi được vài bước đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền quay lại, nhét một thứ vào tay Lâm Tuyết Quân rồi mới chạy đi.
Lâm Tuyết Quân xòe tay ra, trên đó là một miếng bánh bột ngô khô đã được chia làm bốn phần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người từng trải qua nạn đói, bánh mì, bánh bao còn thừa đều được gói ghém cẩn thận, cho dù để cứng như đá cũng không nỡ vứt đi. Lỡ như bữa nào không có cơm ăn nó có thể cứu bạn thoát khỏi cơn đói cồn cào, như thiếp đi sống lại.
Lâm Tuyết Quân vén áo choàng Mông Cổ lên, lấy chiếc túi vải đựng bánh mì cứng của mình ra, cất miếng bánh bột ngô khô của Mạnh Thiên Hà vào sau đó mới cẩn thận nhét vào trong áo choàng.
...
Tiếp theo, mở cửa chuồng, đếm số lượng, lùa gia súc ra khỏi chuồng, kiểm tra sức khỏe đơn giản... Đến khi trời sáng rõ cuối cùng mọi người cũng lần lượt xuất phát.
“Nhớ kỹ, đừng để cừu ăn phải cỏ bị đóng băng đấy.” Nhìn theo bóng dáng Lâm Tuyết Quân và A Mộc Cổ Lăng rời đi sau cùng, đại đội trưởng không khỏi dặn dò.
“Biết rồi ạ!” A Mộc Cổ Lăng quay đầu lại vẫy tay, hét lớn đáp lại.
Đại đội trưởng nhìn Lâm Tuyết Quân trước khi xuất phát đã xin một chiếc giỏ đeo sau lưng, cưỡi trên lưng ngựa cao to, đi theo sau A Mộc Cổ Lăng, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, mím chặt môi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro