[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Kho Báu Kếch Xù...
2024-11-20 14:23:06
Trên tờ 5 hào in hình nữ công nhân đang lao động sản xuất. Những tờ tiền thời kỳ này đều in hình ảnh người lao động, chẳng hạn như nữ công nhân, nữ nông dân, nữ lái máy kéo... Tờ tiền mệnh giá lớn nhất in hình ảnh đại đoàn kết các dân tộc vì vậy tờ 10 tệ còn được gọi là tờ đại đoàn kết.
Chỉ cần đỡ đẻ cho 20 con bò mẹ khó sinh là cô có thể kiếm được một tờ đại đoàn kết rồi.
Thanh niên trí thức làm việc một tháng ở đội sản xuất chắc chỉ kiếm được hơn hai mươi đồng. Vậy chẳng phải cô chỉ cần đỡ đẻ khoảng 40 lần là có thể kiếm được bằng một tháng lương của họ sao?
Nếu có thể vừa kiếm được công điểm đảm bảo lương tháng, vừa kiếm được thêm phí đỡ đẻ, chẳng phải cô sẽ kiếm được nhiều tiền hơn những thanh niên trí thức khác sao? Biết đâu còn kiếm được nhiều hơn cả công nhân ở lại thành phố.
Hơn nữa tuy rằng trên thảo nguyên không có nhiều loại rau củ quả nhưng mua thịt chắc không khó lắm nhỉ? Biết đâu có tiền rồi cô có thể đến nông trường mua thịt về ăn...
Lâm Tuyết Quân nuốt nước bọt, vừa cẩn thận gấp tờ tiền cất vào túi vừa cảm ơn đại đội trưởng.
Đại đội trưởng gật đầu, đứng dậy dặn dò tất cả thanh niên trí thức trong phòng: “Tuyết đã ngừng rơi rồi, nữ đồng chí đi xúc tuyết với các nữ đồng bào, nam đồng chí đi dọn đường với tôi.”
Mọi người đồng thanh đáp sau đó cùng nhau đi mặc áo khoác. Đại đội trưởng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại hỏi Lâm Tuyết Quân: “Trước đây cháu đã từng đỡ đẻ cho bò như tối qua bao nhiêu lần rồi?”
“...”
Lâm Tuyết Quân do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định trả lời theo kinh nghiệm của nguyên chủ: “Tối qua là lần đầu tiên ạ.”
“Hoàn toàn dựa vào sách vở sao? Đại đội trưởng kinh ngạc thốt lên.
Theo ông ấy thấy chỉ đọc sách mà không thực hành đều là giả dối, là lý thuyết suông, là thứ hại người nhất. Sao đến lượt Lâm Tuyết Quân, không có chút kinh nghiệm nào mà lại có thể cứu sống được con bò mà mọi người đã định mang đi giết thịt rồi?
Là do suốt bốn mươi năm cuộc đời cuối cùng ông ấy cũng đã gặp được một thiên tài thực sự, hay là do tối qua ông trời phù hộ, người dân và Lâm Tuyết Quân đều gặp may mắn?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ cần đỡ đẻ cho 20 con bò mẹ khó sinh là cô có thể kiếm được một tờ đại đoàn kết rồi.
Thanh niên trí thức làm việc một tháng ở đội sản xuất chắc chỉ kiếm được hơn hai mươi đồng. Vậy chẳng phải cô chỉ cần đỡ đẻ khoảng 40 lần là có thể kiếm được bằng một tháng lương của họ sao?
Nếu có thể vừa kiếm được công điểm đảm bảo lương tháng, vừa kiếm được thêm phí đỡ đẻ, chẳng phải cô sẽ kiếm được nhiều tiền hơn những thanh niên trí thức khác sao? Biết đâu còn kiếm được nhiều hơn cả công nhân ở lại thành phố.
Hơn nữa tuy rằng trên thảo nguyên không có nhiều loại rau củ quả nhưng mua thịt chắc không khó lắm nhỉ? Biết đâu có tiền rồi cô có thể đến nông trường mua thịt về ăn...
Lâm Tuyết Quân nuốt nước bọt, vừa cẩn thận gấp tờ tiền cất vào túi vừa cảm ơn đại đội trưởng.
Đại đội trưởng gật đầu, đứng dậy dặn dò tất cả thanh niên trí thức trong phòng: “Tuyết đã ngừng rơi rồi, nữ đồng chí đi xúc tuyết với các nữ đồng bào, nam đồng chí đi dọn đường với tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người đồng thanh đáp sau đó cùng nhau đi mặc áo khoác. Đại đội trưởng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại hỏi Lâm Tuyết Quân: “Trước đây cháu đã từng đỡ đẻ cho bò như tối qua bao nhiêu lần rồi?”
“...”
Lâm Tuyết Quân do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định trả lời theo kinh nghiệm của nguyên chủ: “Tối qua là lần đầu tiên ạ.”
“Hoàn toàn dựa vào sách vở sao? Đại đội trưởng kinh ngạc thốt lên.
Theo ông ấy thấy chỉ đọc sách mà không thực hành đều là giả dối, là lý thuyết suông, là thứ hại người nhất. Sao đến lượt Lâm Tuyết Quân, không có chút kinh nghiệm nào mà lại có thể cứu sống được con bò mà mọi người đã định mang đi giết thịt rồi?
Là do suốt bốn mươi năm cuộc đời cuối cùng ông ấy cũng đã gặp được một thiên tài thực sự, hay là do tối qua ông trời phù hộ, người dân và Lâm Tuyết Quân đều gặp may mắn?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro