[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Lao Động Là Vin...
2024-11-20 14:23:06
Không có gì đẹp bằng thảo nguyên Hô Sắc Hách Bối Nhĩ trong một ngày đông nắng đẹp.
“Ngựa trên thảo nguyên chính là mạng sống của người dân du mục.”
Lúc đoàn thanh niên đến, bão tuyết hoành hành dữ dội, bản thân những hộ chăn nuôi, nông dân, lâm dân trong đội sản xuất cũng đang phải loay hoay tự xoay sở. Giờ đây trời quang mây tạnh, nghe tin đám thanh niên ra ngoài lao động cùng mọi người, rất nhiều người hiếu kỳ đã chạy ra xem.
Thảo nguyên rộng lớn, dân cư thưa thớt, ngay cả những lúc ngủ đông tránh rét cũng hiếm khi gặp người lạ huống chi là những thanh niên trí thức đến từ thành phố.
Xã viên có người đứng từ xa chỉ trỏ, bình phẩm xem đám thanh niên làm việc có ra hồn hay không, có người thì bàn tán mấy cô thanh niên gầy như khỉ.
Lúc đầu bốn cô gái còn hơi ngại ngùng khi bị nhìn ngó, nhưng sau khi bắt tay vào việc thì cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý nữa.
Trận bão tuyết vừa rồi quá lớn, không chỉ đường sá bị tuyết phủ kín mà ngay cả mái nhà, sân vườn của đội sản xuất cũng ngập trong tuyết trắng.
Dưới sự hướng dẫn của bác gái Tô Luân, Lâm Tuyết Quân cùng ba cô gái khác và một số chị em phụ nữ đảm đang trong đội được phân công dọn tuyết trên mái nhà của tất cả các hộ gia đình. Phải dọn dẹp hết số tuyết này trước khi tuyết bị gió nén chặt, đóng băng, nếu không sẽ đè sập mái nhà, hoặc rơi xuống gây thương tích cho người dân.
Khi dọn dẹp những lớp tuyết sạch chưa bị vấy bẩn sẽ có vài người đứng dưới đất căng tấm vải bạt ra hứng, một người khác leo lên thang, dùng xẻng xúc tuyết xuống.
Bác gái Tô Luân làm việc rất nhanh nhẹn, thuần thục. Lâm Tuyết Quân dùng cây sào dài khua tuyết kết quả là lớp tuyết trên mái nhà bị cô cào thành một đống lộn xộn. Trong khi đó bác gái Tô Luân chỉ cần dùng một chút lực là đã có thể cắt lớp tuyết thành từng khối vuông vức như những miếng đậu phụ sau đó chỉ cần khẽ đẩy nhẹ, khối tuyết sẽ trượt xuống tấm vải bạt mà những người phía dưới đang căng ra.
Tuyết sạch sau khi được gom lại sẽ được cho vào sọt, mang về nhà đun nước uống.
“Ôi, giỏi quá!”
“Trời ơi, sao mình làm không được như vậy?”
“Bác gái Tô Luân, bác làm thế nào vậy?”
Đám thanh niên tròn mắt, thán phục nhìn bác gái Tô Luân. Vẻ mặt nghiêm nghị của bác gái Tô Luân vốn vì lo lắng đám thanh niên không hợp tác, không nghe lời cũng dần giãn ra, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt dịu dàng, lộ rõ vẻ hiền hậu, nhiệt tình.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ngựa trên thảo nguyên chính là mạng sống của người dân du mục.”
Lúc đoàn thanh niên đến, bão tuyết hoành hành dữ dội, bản thân những hộ chăn nuôi, nông dân, lâm dân trong đội sản xuất cũng đang phải loay hoay tự xoay sở. Giờ đây trời quang mây tạnh, nghe tin đám thanh niên ra ngoài lao động cùng mọi người, rất nhiều người hiếu kỳ đã chạy ra xem.
Thảo nguyên rộng lớn, dân cư thưa thớt, ngay cả những lúc ngủ đông tránh rét cũng hiếm khi gặp người lạ huống chi là những thanh niên trí thức đến từ thành phố.
Xã viên có người đứng từ xa chỉ trỏ, bình phẩm xem đám thanh niên làm việc có ra hồn hay không, có người thì bàn tán mấy cô thanh niên gầy như khỉ.
Lúc đầu bốn cô gái còn hơi ngại ngùng khi bị nhìn ngó, nhưng sau khi bắt tay vào việc thì cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý nữa.
Trận bão tuyết vừa rồi quá lớn, không chỉ đường sá bị tuyết phủ kín mà ngay cả mái nhà, sân vườn của đội sản xuất cũng ngập trong tuyết trắng.
Dưới sự hướng dẫn của bác gái Tô Luân, Lâm Tuyết Quân cùng ba cô gái khác và một số chị em phụ nữ đảm đang trong đội được phân công dọn tuyết trên mái nhà của tất cả các hộ gia đình. Phải dọn dẹp hết số tuyết này trước khi tuyết bị gió nén chặt, đóng băng, nếu không sẽ đè sập mái nhà, hoặc rơi xuống gây thương tích cho người dân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi dọn dẹp những lớp tuyết sạch chưa bị vấy bẩn sẽ có vài người đứng dưới đất căng tấm vải bạt ra hứng, một người khác leo lên thang, dùng xẻng xúc tuyết xuống.
Bác gái Tô Luân làm việc rất nhanh nhẹn, thuần thục. Lâm Tuyết Quân dùng cây sào dài khua tuyết kết quả là lớp tuyết trên mái nhà bị cô cào thành một đống lộn xộn. Trong khi đó bác gái Tô Luân chỉ cần dùng một chút lực là đã có thể cắt lớp tuyết thành từng khối vuông vức như những miếng đậu phụ sau đó chỉ cần khẽ đẩy nhẹ, khối tuyết sẽ trượt xuống tấm vải bạt mà những người phía dưới đang căng ra.
Tuyết sạch sau khi được gom lại sẽ được cho vào sọt, mang về nhà đun nước uống.
“Ôi, giỏi quá!”
“Trời ơi, sao mình làm không được như vậy?”
“Bác gái Tô Luân, bác làm thế nào vậy?”
Đám thanh niên tròn mắt, thán phục nhìn bác gái Tô Luân. Vẻ mặt nghiêm nghị của bác gái Tô Luân vốn vì lo lắng đám thanh niên không hợp tác, không nghe lời cũng dần giãn ra, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt dịu dàng, lộ rõ vẻ hiền hậu, nhiệt tình.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro