[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Món Quà Của Bò...
2024-11-22 14:44:19
Không ai để ý đến việc nên dùng từ nắm giữ hay sở hữu, tất cả đều bị sự lãng mạn bất ngờ của Mục Tuấn Khanh chinh phục, những thanh niên hoạt bát phấn khích reo hò.
“Quá đỉnh!”
“Tuyệt vời!”
“Văn hay chữ tốt! Nói hay lắm!”
“Hay là chúng ta cùng nhau xuất bản một tờ báo của công xã Hô Sắc Hách, ghi lại những việc làm tiên tiến của tám thanh niên trí thức chúng ta?”
“Bài báo đầu tiên sẽ là 'Thanh niên trí thức Lâm Tuyết Quân, dũng cảm quên mình, ra tay cứu chữa bò mang thai của người dân'.”
“Theo tôi, nên đặt là 'Tinh thần của Lâm Tuyết Quân khi đỡ đẻ cho bò mẹ khó sinh thật sáng ngời'.”
Ngay cả những thanh niên ít nói cũng phải thốt lên: “Thật là lợi hại.”
“Nói hay quá.”
Trong suốt quá trình thảo luận của mọi người, Lâm Tuyết Quân không nói một lời.
Cô đã kéo chăn che kín cả đầu, ngại ngùng đến mức không dám hó hé! Chỉ khi trùm chăn kín mít cô mới có thể nhịn cười, mới có thể kìm nén bản thân không được ngọ nguậy như con sâu trong chăn.
Trời ơi, đây là trò gì thế này?!
Thật là... thật là...
Thật là vui quá đi!
Chiếc nồi nhôm nhỏ bắt đầu sủi bọt li ti, hương thơm ngào ngạt từ từ tỏa ra.
Sáng sớm hôm sau, trong chăn vẫn còn hơi ấm đêm qua, nhưng không khí trong phòng đã lạnh đi nhiều.
Vươn tay ra khỏi chăn một chút thôi mà Lâm Tuyết Quân đã cảm thấy da gà nổi lên, cô vội rụt tay về, cuộn mình trong chăn ấm.
Lạnh quá...
Vì nam nữ cùng phòng nên chỉ cần nghe thấy tiếng động nhỏ của các chàng trai bên kia lục đục thức dậy, các cô gái lập tức bật dậy khỏi chăn. Dù lạnh đến run cầm cập, họ vẫn phải nghiến răng nghiến lợi mặc quần áo thật nhanh.
Mạnh Thiên Hà là người đầu tiên nhảy xuống khỏi giường đất, cô ta reo lên tôi là người đầu tiên rồi chạy ra ngoài, xúc một xô tuyết sạch vào nhà để đun nước.
Sau khi rửa mặt qua loa, mặt mũi vẫn còn đỏ bừng vì lạnh, Mạnh Thiên Hà bỏ lại một câu để tôi đi lấy cơm sáng rồi chạy vụt đi như thể có ai đang tranh giành với mình vậy.
...
Nửa tiếng sau, Mạnh Thiên Hà quay về với bữa sáng. Mục Tuấn Khanh cắt bánh bao bột ngô thô ráp thành từng miếng nhỏ, hơ trên bếp cho đến khi vàng ruộm sau đó lấy từ trong túi ra một túi đường trắng nhỏ mang theo từ nhà, cẩn thận rắc một ít vào nồi cháo.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Quá đỉnh!”
“Tuyệt vời!”
“Văn hay chữ tốt! Nói hay lắm!”
“Hay là chúng ta cùng nhau xuất bản một tờ báo của công xã Hô Sắc Hách, ghi lại những việc làm tiên tiến của tám thanh niên trí thức chúng ta?”
“Bài báo đầu tiên sẽ là 'Thanh niên trí thức Lâm Tuyết Quân, dũng cảm quên mình, ra tay cứu chữa bò mang thai của người dân'.”
“Theo tôi, nên đặt là 'Tinh thần của Lâm Tuyết Quân khi đỡ đẻ cho bò mẹ khó sinh thật sáng ngời'.”
Ngay cả những thanh niên ít nói cũng phải thốt lên: “Thật là lợi hại.”
“Nói hay quá.”
Trong suốt quá trình thảo luận của mọi người, Lâm Tuyết Quân không nói một lời.
Cô đã kéo chăn che kín cả đầu, ngại ngùng đến mức không dám hó hé! Chỉ khi trùm chăn kín mít cô mới có thể nhịn cười, mới có thể kìm nén bản thân không được ngọ nguậy như con sâu trong chăn.
Trời ơi, đây là trò gì thế này?!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật là... thật là...
Thật là vui quá đi!
Chiếc nồi nhôm nhỏ bắt đầu sủi bọt li ti, hương thơm ngào ngạt từ từ tỏa ra.
Sáng sớm hôm sau, trong chăn vẫn còn hơi ấm đêm qua, nhưng không khí trong phòng đã lạnh đi nhiều.
Vươn tay ra khỏi chăn một chút thôi mà Lâm Tuyết Quân đã cảm thấy da gà nổi lên, cô vội rụt tay về, cuộn mình trong chăn ấm.
Lạnh quá...
Vì nam nữ cùng phòng nên chỉ cần nghe thấy tiếng động nhỏ của các chàng trai bên kia lục đục thức dậy, các cô gái lập tức bật dậy khỏi chăn. Dù lạnh đến run cầm cập, họ vẫn phải nghiến răng nghiến lợi mặc quần áo thật nhanh.
Mạnh Thiên Hà là người đầu tiên nhảy xuống khỏi giường đất, cô ta reo lên tôi là người đầu tiên rồi chạy ra ngoài, xúc một xô tuyết sạch vào nhà để đun nước.
Sau khi rửa mặt qua loa, mặt mũi vẫn còn đỏ bừng vì lạnh, Mạnh Thiên Hà bỏ lại một câu để tôi đi lấy cơm sáng rồi chạy vụt đi như thể có ai đang tranh giành với mình vậy.
...
Nửa tiếng sau, Mạnh Thiên Hà quay về với bữa sáng. Mục Tuấn Khanh cắt bánh bao bột ngô thô ráp thành từng miếng nhỏ, hơ trên bếp cho đến khi vàng ruộm sau đó lấy từ trong túi ra một túi đường trắng nhỏ mang theo từ nhà, cẩn thận rắc một ít vào nồi cháo.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro