[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Món Quà Của Bò...
2024-11-20 14:23:06
“Tôi cũng yêu sữa bò, cậu cũng rất hào phóng.” Y Tú Ngọc vẫn còn đang say sưa tận hưởng dư vị của lớp váng sữa, dù miệng đang trả lời Lâm Tuyết Quân, nhưng mắt cô ta vẫn dán chặt vào cốc sữa.
“Ha ha, đâu phải tôi tạo ra sữa bò.” Lâm Tuyết Quân bưng cốc sữa, cười khanh khách, khiến sữa trong cốc sóng sánh.
“Là vì cô cứu bò mẹ, bò mẹ sinh bê con, bê con cho sữa.” Mục Tuấn Khanh nói với giọng điệu đầy logic.
“Nhân quả tuần hoàn, gieo nhân nào gặp quả nấy.” Lâm Tuyết Quân gật gù.
“Yêu nhân dân, nhân dân sẽ yêu mình.” Mục Tuấn Khanh nghiêm túc nói, sau đó mới nhận ra mình đã uống hết sữa từ lúc nào.
“Trong nồi vẫn còn.” Mạnh Thiên Hà chỉ tay vào chiếc nồi nhôm nhỏ, bên trong là nước nóng vừa dùng để tráng nồi sữa.
Mục Tuấn Khanh bèn chạy đến, rót nước nóng trong veo chỉ còn sót lại vài vệt sữa vào cốc của mình, tráng đi tráng lại cho sạch sẽ sau đó mới ngửa cổ tu ừng ực.
Những người khác cũng làm theo. Sau khi uống hết sữa bọn họ đều chạy đến dùng nước tráng nồi để tráng lại cốc của mình, mãi cho đến khi trong nồi và trong cốc không còn một giọt sữa nào, bụng no căng sữa và nước mới thôi.
...
Đại đội trưởng Vương Tiểu Lôi đút tay vào túi áo, bước nhanh về phía chỗ ở của thanh niên trí thức. Từ xa, ông ấy đã nhìn thấy một cậu ấy đen nhẻm đang áp mặt vào cửa sổ, ngẩng đầu lên, không biết đang làm gì.
Chẳng phải là thằng nhóc 8 tuổi nhà hàng xóm sao?!
“Thằng nhóc kia, mày đang làm gì thế?” Đại đội trưởng cất cao giọng, bước vào sân.
Cậu ấy đang mải mê hít hà mùi sữa bò thơm phức, nghe thấy tiếng quát bèn vội vàng lấy tay quệt miệng, né tránh bàn tay đang chìa ra của đại đội trưởng, chạy biến đi như một cơn gió.
Đại đội trưởng nhìn theo bóng cậu ấy, khó hiểu, một lúc sau mới sải bước đến gõ cửa nhà thanh niên trí thức.
Khi được Y Tú Ngọc mời vào nhà, suýt chút nữa đại đội trưởng đã bị hương sữa bò thơm ngạt ngào xông cho ngã ngửa. Nguyên cả mùa đông này ông ấy chưa được uống sữa bò tươi rồi.
Cuối cùng ông ấy cũng hiểu vì sao cậu ấy kia lại lén lút rình mò trước cửa sổ nhà thanh niên trí thức rồi.
5 hào có thể mua được cả cân bánh quy bơ, 2 bát thịt kho tàu rồi!
Vị đại đội trưởng ngồi trên ghế, tiếc nuối một hồi vì không được nếm thử một ngụm sữa bò tươi nào sau đó mới rút từ trong túi áo ra một tờ tiền, dưới ánh mắt dò hỏi của mọi người.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ha ha, đâu phải tôi tạo ra sữa bò.” Lâm Tuyết Quân bưng cốc sữa, cười khanh khách, khiến sữa trong cốc sóng sánh.
“Là vì cô cứu bò mẹ, bò mẹ sinh bê con, bê con cho sữa.” Mục Tuấn Khanh nói với giọng điệu đầy logic.
“Nhân quả tuần hoàn, gieo nhân nào gặp quả nấy.” Lâm Tuyết Quân gật gù.
“Yêu nhân dân, nhân dân sẽ yêu mình.” Mục Tuấn Khanh nghiêm túc nói, sau đó mới nhận ra mình đã uống hết sữa từ lúc nào.
“Trong nồi vẫn còn.” Mạnh Thiên Hà chỉ tay vào chiếc nồi nhôm nhỏ, bên trong là nước nóng vừa dùng để tráng nồi sữa.
Mục Tuấn Khanh bèn chạy đến, rót nước nóng trong veo chỉ còn sót lại vài vệt sữa vào cốc của mình, tráng đi tráng lại cho sạch sẽ sau đó mới ngửa cổ tu ừng ực.
Những người khác cũng làm theo. Sau khi uống hết sữa bọn họ đều chạy đến dùng nước tráng nồi để tráng lại cốc của mình, mãi cho đến khi trong nồi và trong cốc không còn một giọt sữa nào, bụng no căng sữa và nước mới thôi.
...
Đại đội trưởng Vương Tiểu Lôi đút tay vào túi áo, bước nhanh về phía chỗ ở của thanh niên trí thức. Từ xa, ông ấy đã nhìn thấy một cậu ấy đen nhẻm đang áp mặt vào cửa sổ, ngẩng đầu lên, không biết đang làm gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng phải là thằng nhóc 8 tuổi nhà hàng xóm sao?!
“Thằng nhóc kia, mày đang làm gì thế?” Đại đội trưởng cất cao giọng, bước vào sân.
Cậu ấy đang mải mê hít hà mùi sữa bò thơm phức, nghe thấy tiếng quát bèn vội vàng lấy tay quệt miệng, né tránh bàn tay đang chìa ra của đại đội trưởng, chạy biến đi như một cơn gió.
Đại đội trưởng nhìn theo bóng cậu ấy, khó hiểu, một lúc sau mới sải bước đến gõ cửa nhà thanh niên trí thức.
Khi được Y Tú Ngọc mời vào nhà, suýt chút nữa đại đội trưởng đã bị hương sữa bò thơm ngạt ngào xông cho ngã ngửa. Nguyên cả mùa đông này ông ấy chưa được uống sữa bò tươi rồi.
Cuối cùng ông ấy cũng hiểu vì sao cậu ấy kia lại lén lút rình mò trước cửa sổ nhà thanh niên trí thức rồi.
5 hào có thể mua được cả cân bánh quy bơ, 2 bát thịt kho tàu rồi!
Vị đại đội trưởng ngồi trên ghế, tiếc nuối một hồi vì không được nếm thử một ngụm sữa bò tươi nào sau đó mới rút từ trong túi áo ra một tờ tiền, dưới ánh mắt dò hỏi của mọi người.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro