[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Nỗi Đau Sinh Tử...
2024-11-22 14:44:19
Cụ Ba Lạp tuy không phải là bác sĩ thú y được đào tạo bài bản nhưng là một người chăn nuôi lão luyện, am hiểu cách chữa trị những bệnh thường gặp ở gia súc, được người dân trên thảo nguyên này thường xuyên tìm đến. Tiếc là cụ đã không qua khỏi mùa đông năm nay.
“Lúc này rồi còn nói mấy chuyện đó làm gì?” Người đàn ông gầy gò, đen sạm đứng cạnh con bò mẹ nhăn nhó, mặc cho mọi người xung quanh lo lắng bàn tán, chỉ lặng lẽ vuốt ve bộ lông xoăn màu trắng giữa trán con bò mỗi khi nó thở dốc.
Vị đại đội trưởng cao gầy sốt ruột đi đi lại lại, vừa xoa bụng bò mẹ vừa ngoái đầu ra ngoài giục giã: “Y tá đâu rồi? Sao còn chưa tới? Có phải cõng cũng cõng đến đây chứ! Sao còn chưa thấy đâu?!”
“Tới rồi! Tới rồi!” Người đứng ngoài cùng nhìn thấy ánh đèn pin le lói từ xa, mừng rỡ reo lên như bắt được vàng.
Lâm Tuyết Quân lớn lên ở Hô Sắc Hách, tuy không biết viết chữ Mông Cổ nhưng nghe nói thì không vấn đề gì. Cô đứng ngoài nghe rõ mồn một những lời nói của đại đội trưởng và các hộ chăn nuôi, hiểu rõ tình hình hơn hẳn đám thanh niên trí thức còn đang ngơ ngác ngoài kia.
Nhìn theo ánh mắt của mọi người, Lâm Tuyết Quân nhận ra người đang đến là chị Lý, nữ cán bộ phụ nữ vạm vỡ như gấu. Khi đoàn thanh niên trí thức vừa đến chính chị Lý đã đưa Lâm Tuyết Quân đi khám bệnh.
Bên cạnh người phụ nữ lực lưỡng là y tá Vương Anh, cô gái trẻ đã khám và tiêm cho Lâm Tuyết Quân.
Đại đội trưởng trong cơn nóng vội đã bất chấp mời cả bác sĩ cho người đến. Tuy người và bò đều là động vật có vú nhưng cấu tạo, bệnh tật và phương pháp điều trị khác nhau hoàn toàn, xem ra là đại đội trưởng đã hết cách rồi.
Lâm Tuyết Quân nhìn Vương Anh len lỏi qua đám đông, đến bên cạnh bò mẹ, nhíu mày nói với đại đội trưởng: “Đại đội trưởng, người với bò sao mà giống nhau được! Bác muốn tôi chữa, tôi... tôi cũng chịu chết chứ biết chữa thế nào!”
Cô y tá vừa nói vừa mở túi thuốc, tháo găng tay, lấy một cuốn sổ ghi chép lật đến trang hướng dẫn đỡ đẻ cho người, bất lực chìa cho đại đội trưởng xem.
Lâm Tuyết Quân âm thầm gật đầu đồng tình với Vương Anh. Cô lại nhìn sang con bò mẹ. Lúc này nước ối của nó đã vỡ, hòa lẫn với phân bò dưới đất tạo thành một mảng nhầy nhụa. Bò mẹ thỉnh thoảng lại rặn một cái, cơ bắp co giật nhưng vẫn không thấy bê con ló đầu ra.
Máu đã bắt đầu chảy ra, hòa lẫn vào vũng bùn đất.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Lúc này rồi còn nói mấy chuyện đó làm gì?” Người đàn ông gầy gò, đen sạm đứng cạnh con bò mẹ nhăn nhó, mặc cho mọi người xung quanh lo lắng bàn tán, chỉ lặng lẽ vuốt ve bộ lông xoăn màu trắng giữa trán con bò mỗi khi nó thở dốc.
Vị đại đội trưởng cao gầy sốt ruột đi đi lại lại, vừa xoa bụng bò mẹ vừa ngoái đầu ra ngoài giục giã: “Y tá đâu rồi? Sao còn chưa tới? Có phải cõng cũng cõng đến đây chứ! Sao còn chưa thấy đâu?!”
“Tới rồi! Tới rồi!” Người đứng ngoài cùng nhìn thấy ánh đèn pin le lói từ xa, mừng rỡ reo lên như bắt được vàng.
Lâm Tuyết Quân lớn lên ở Hô Sắc Hách, tuy không biết viết chữ Mông Cổ nhưng nghe nói thì không vấn đề gì. Cô đứng ngoài nghe rõ mồn một những lời nói của đại đội trưởng và các hộ chăn nuôi, hiểu rõ tình hình hơn hẳn đám thanh niên trí thức còn đang ngơ ngác ngoài kia.
Nhìn theo ánh mắt của mọi người, Lâm Tuyết Quân nhận ra người đang đến là chị Lý, nữ cán bộ phụ nữ vạm vỡ như gấu. Khi đoàn thanh niên trí thức vừa đến chính chị Lý đã đưa Lâm Tuyết Quân đi khám bệnh.
Bên cạnh người phụ nữ lực lưỡng là y tá Vương Anh, cô gái trẻ đã khám và tiêm cho Lâm Tuyết Quân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại đội trưởng trong cơn nóng vội đã bất chấp mời cả bác sĩ cho người đến. Tuy người và bò đều là động vật có vú nhưng cấu tạo, bệnh tật và phương pháp điều trị khác nhau hoàn toàn, xem ra là đại đội trưởng đã hết cách rồi.
Lâm Tuyết Quân nhìn Vương Anh len lỏi qua đám đông, đến bên cạnh bò mẹ, nhíu mày nói với đại đội trưởng: “Đại đội trưởng, người với bò sao mà giống nhau được! Bác muốn tôi chữa, tôi... tôi cũng chịu chết chứ biết chữa thế nào!”
Cô y tá vừa nói vừa mở túi thuốc, tháo găng tay, lấy một cuốn sổ ghi chép lật đến trang hướng dẫn đỡ đẻ cho người, bất lực chìa cho đại đội trưởng xem.
Lâm Tuyết Quân âm thầm gật đầu đồng tình với Vương Anh. Cô lại nhìn sang con bò mẹ. Lúc này nước ối của nó đã vỡ, hòa lẫn với phân bò dưới đất tạo thành một mảng nhầy nhụa. Bò mẹ thỉnh thoảng lại rặn một cái, cơ bắp co giật nhưng vẫn không thấy bê con ló đầu ra.
Máu đã bắt đầu chảy ra, hòa lẫn vào vũng bùn đất.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro