[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Tiết Tử (3)
2024-11-13 11:30:03
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Huống chi trước khi tàu hỏa đến trạm bổ sung vật tư, cho dù mọi người có tiền cũng không có mua được thức ăn, chỉ có thể cầm cự.
Tiếng ngáy liên tục không ngừng, tiếng cãi vã, tiếng trò chuyện run rẩy, cùng tiếng bao tử kêu ọc ọc, ‘Cô gái tròn’ thanh niên trí thức dần dần rơi vào mơ màng nửa tỉnh nửa mê.
Không biết qua bao lâu, dường như sắc trời sáng lên, xung quanh trở nên ấm áp, lại dường như đen kịt không thấy mặt trời. ‘Cô gái tròn’ lúc lạnh lúc nóng, miệng lưỡi khô khốc, muốn uống nước, làm thế nào cũng không tỉnh lại. Cô khó chịu lẩm bẩm, bên tai lúc thì chẳng có tiếng động gì, lúc thì thanh âm hỗn độn ong ong, có khi tựa như có ai đó kêu to chợt xa chợt gần.
Cô cố gắng nghe, cố gắng nghe, trong mơ màng cuối cùng biết, thanh âm kia đang gọi mình là ‘Lâm Tuyết Quân... Lâm Tuyết Quân...’.
Ồ, đúng rồi, tên của cô là Lâm Tuyết Quân.
Nóng lạnh đan xen, đưa tay muốn lau sạch nước mắt trên mặt, lại phát hiện mình ngay cả sức nâng mí mắt lên cũng không có. Trước khi rơi vào bóng đêm lần nữa, cô muốn khóc lớn thành tiếng.
Mong bức thư nhanh chóng gửi đến đơn vị của ba ở Bắc Kinh, đến nơi thuận lợi, cô hối hận rồi, không muốn tham gia đội sản xuất ở nông thôn, cô muốn về nhà.
Huhu... Rất muốn đến một nơi ấm áp, thoải mái, không lo ăn uống...
Tại trạm Hải Lạp, nhân viên vệ sinh đã tiêm cho Lâm Tuyết Quân quấn thành quả cầu, lại bọc cô trong chăn lông cừu và đưa lên xe ngựa đi đến công xã Sắc Hách.
Chiếc xe tải chở mấy thanh niên trí thức khởi hành suốt đêm, lái ầm ầm ra khỏi thành phố, chạy vào sâu trong Tuyết Quốc---- đó chính là nơi sinh hoạt của dân chăn nuôi ‘Xem súc vật còn quan trọng hơn mạng người’, bác sĩ thú y còn hiếm hơn ốc đảo trong sa mạc, nghề chăn nuôi quan trọng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của quốc gia trong thời gian tới,----- thảo nguyên mênh mông.
Tác giả có lời muốn nói
(Hành văn thoải mái, văn niên đại thường ngày ấm áp. Không rõ năm cụ thể, thiết lập cuối thập niên 60.)
[Wb Tấn Giang Khinh Hầu, vào chia sẻ bản đồ tàu hỏa mùa đông, tiếp sau đó còn có hàng loạt tư liệu thú vị liên quan tới đồ hoặc phối đồ, nếu quan tâm có thể vào xem.)
(Sáng tác quyển này, trong hơn bốn tháng tìm hiểu rất nhiều tư liệu về thập niên sáu mươi, công xã, thanh niên trí thức, thảo nguyên, nghề chăn nuôi, bác sĩ thú y các kiểu, vả lại tác giả từng có kinh nghiệm sống mấy chục năm, nhưng dù sao thì cũng không có chăn nuôi, cung không phải chuyên ngành bác sĩ thú y, hơn nữa làm vì phục vụ cốt truyện, có thể có bug. Nếu độc giả phát hiện bug, xin hãy chỉ ra, một cách nhẹ nhàng.)
(Cốt truyện hư cấu, không có nguyên mẫu. Ý tưởng xuất hiện vào tháng 5, tháng 7 có văn án, có nguồn cảm hứng từ mấy năm trước. Có ảnh chụp WB.)
Huống chi trước khi tàu hỏa đến trạm bổ sung vật tư, cho dù mọi người có tiền cũng không có mua được thức ăn, chỉ có thể cầm cự.
Tiếng ngáy liên tục không ngừng, tiếng cãi vã, tiếng trò chuyện run rẩy, cùng tiếng bao tử kêu ọc ọc, ‘Cô gái tròn’ thanh niên trí thức dần dần rơi vào mơ màng nửa tỉnh nửa mê.
Không biết qua bao lâu, dường như sắc trời sáng lên, xung quanh trở nên ấm áp, lại dường như đen kịt không thấy mặt trời. ‘Cô gái tròn’ lúc lạnh lúc nóng, miệng lưỡi khô khốc, muốn uống nước, làm thế nào cũng không tỉnh lại. Cô khó chịu lẩm bẩm, bên tai lúc thì chẳng có tiếng động gì, lúc thì thanh âm hỗn độn ong ong, có khi tựa như có ai đó kêu to chợt xa chợt gần.
Cô cố gắng nghe, cố gắng nghe, trong mơ màng cuối cùng biết, thanh âm kia đang gọi mình là ‘Lâm Tuyết Quân... Lâm Tuyết Quân...’.
Ồ, đúng rồi, tên của cô là Lâm Tuyết Quân.
Nóng lạnh đan xen, đưa tay muốn lau sạch nước mắt trên mặt, lại phát hiện mình ngay cả sức nâng mí mắt lên cũng không có. Trước khi rơi vào bóng đêm lần nữa, cô muốn khóc lớn thành tiếng.
Mong bức thư nhanh chóng gửi đến đơn vị của ba ở Bắc Kinh, đến nơi thuận lợi, cô hối hận rồi, không muốn tham gia đội sản xuất ở nông thôn, cô muốn về nhà.
Huhu... Rất muốn đến một nơi ấm áp, thoải mái, không lo ăn uống...
Tại trạm Hải Lạp, nhân viên vệ sinh đã tiêm cho Lâm Tuyết Quân quấn thành quả cầu, lại bọc cô trong chăn lông cừu và đưa lên xe ngựa đi đến công xã Sắc Hách.
Chiếc xe tải chở mấy thanh niên trí thức khởi hành suốt đêm, lái ầm ầm ra khỏi thành phố, chạy vào sâu trong Tuyết Quốc---- đó chính là nơi sinh hoạt của dân chăn nuôi ‘Xem súc vật còn quan trọng hơn mạng người’, bác sĩ thú y còn hiếm hơn ốc đảo trong sa mạc, nghề chăn nuôi quan trọng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của quốc gia trong thời gian tới,----- thảo nguyên mênh mông.
Tác giả có lời muốn nói
(Hành văn thoải mái, văn niên đại thường ngày ấm áp. Không rõ năm cụ thể, thiết lập cuối thập niên 60.)
[Wb Tấn Giang Khinh Hầu, vào chia sẻ bản đồ tàu hỏa mùa đông, tiếp sau đó còn có hàng loạt tư liệu thú vị liên quan tới đồ hoặc phối đồ, nếu quan tâm có thể vào xem.)
(Sáng tác quyển này, trong hơn bốn tháng tìm hiểu rất nhiều tư liệu về thập niên sáu mươi, công xã, thanh niên trí thức, thảo nguyên, nghề chăn nuôi, bác sĩ thú y các kiểu, vả lại tác giả từng có kinh nghiệm sống mấy chục năm, nhưng dù sao thì cũng không có chăn nuôi, cung không phải chuyên ngành bác sĩ thú y, hơn nữa làm vì phục vụ cốt truyện, có thể có bug. Nếu độc giả phát hiện bug, xin hãy chỉ ra, một cách nhẹ nhàng.)
(Cốt truyện hư cấu, không có nguyên mẫu. Ý tưởng xuất hiện vào tháng 5, tháng 7 có văn án, có nguồn cảm hứng từ mấy năm trước. Có ảnh chụp WB.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro