[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Tuấn Mã ‘Tô Mộc...
2024-11-20 14:23:06
Ngay lúc đó, người quản lý ngựa vừa chạy về kiểm tra chuồng ngựa đã vội vàng chạy lại, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc và xấu hổ: “Đúng là có phân lỏng thật. Nó đi ở góc tường, lẫn với tuyết nên tôi không nhìn thấy! Quá thần kỳ, quá thần kỳ! May mà cô phát hiện ra nếu không, lỡ mà cưỡi nó ra ngoài, không chỉ con ngựa bị bỏ mạng giữa đồng tuyết mà còn có thể giẫm đạp lên người khác, gây ra tai nạn nghiêm trọng!”
Đại đội trưởng sững người một lúc sau đó mới quay sang nói với người quản lý ngựa, giữa những lời bàn tán xôn xao của mọi người: “Ông chọn một con ngựa khác đi, sau đó đưa con này về, chăm sóc cẩn thận theo lời đồng chí Lâm Tuyết Quân dặn.”
“Vâng!” Người quản lý ngựa xoa đầu con ngựa loang lổ với vẻ tiếc nuối, sau đó xoay người chạy về phía chuồng ngựa.
Lâm Tuyết Quân nhìn theo bóng lưng người quản lý ngựa, đuổi theo một đoạn, gọi với: “Anh gì ơi, tôi có thể tự mình chọn một con được không?”
Người quản lý ngựa dừng lại, quay đầu nhìn đại đội trưởng như muốn hỏi ý kiến.
“...” Ban đầu, đại đội trưởng chỉ định cho những thanh niên trí thức này đi theo cho đủ người, nhân tiện thử thách bọn họ một chút, xem có ai có năng khiếu chăn nuôi hay không. Nào ngờ, những người chăn nuôi lão luyện như họ còn chưa kịp làm khó lũ trẻ đã bị một cô gái trẻ dạy cho một bài học.
Ông ấy mím môi, cuối cùng vẫn gật đầu với người quản lý ngựa.
Thế là, từ việc đưa ra bốn con ngựa dạo chơi cho thanh niên trí thức sử dụng, trong nháy mắt đã biến thành cả đàn ngựa cho Lâm Tuyết Quân thoải mái lựa chọn.
Đại đội trưởng đứng bên ngoài vừa chờ đợi vừa không nhịn được khen ngợi: “Cô gái nhỏ này có mắt nhìn khác người thường!”
Nói xong bằng tiếng phổ thông ông ấy lại dịch sang tiếng Mông Cổ nói lại một lần nữa.
Lời khen ngợi được nhân đôi.
Lúc nãy, khi nghe nói phải cử thanh niên trí thức đi chăn cừu cùng, người đàn ông tóc ngắn tỏ ra khó chịu nhất, bèn nhanh nhảu nói bằng tiếng Mông Cổ: “Để con bé này đi chăn cừu với tôi đi, tôi nhất định sẽ dạy nó cách cưỡi ngựa chăn cừu, tôi còn dạy nó bắn súng nữa.”
Đại đội trưởng liếc xéo ông ta: “Không phải lúc trước ông còn nói thà rằng tự mình đi chăn cừu còn hơn là phải mang theo một cục nợ sao?”
“Hahaha, con bé đó đâu phải cục nợ, nó lợi hại lắm chứ.” Người đàn ông bị trêu chọc cũng không để bụng, chỉ một lòng muốn chọn thanh niên trí thức giỏi nhất này đi chăn cừu cùng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đại đội trưởng sững người một lúc sau đó mới quay sang nói với người quản lý ngựa, giữa những lời bàn tán xôn xao của mọi người: “Ông chọn một con ngựa khác đi, sau đó đưa con này về, chăm sóc cẩn thận theo lời đồng chí Lâm Tuyết Quân dặn.”
“Vâng!” Người quản lý ngựa xoa đầu con ngựa loang lổ với vẻ tiếc nuối, sau đó xoay người chạy về phía chuồng ngựa.
Lâm Tuyết Quân nhìn theo bóng lưng người quản lý ngựa, đuổi theo một đoạn, gọi với: “Anh gì ơi, tôi có thể tự mình chọn một con được không?”
Người quản lý ngựa dừng lại, quay đầu nhìn đại đội trưởng như muốn hỏi ý kiến.
“...” Ban đầu, đại đội trưởng chỉ định cho những thanh niên trí thức này đi theo cho đủ người, nhân tiện thử thách bọn họ một chút, xem có ai có năng khiếu chăn nuôi hay không. Nào ngờ, những người chăn nuôi lão luyện như họ còn chưa kịp làm khó lũ trẻ đã bị một cô gái trẻ dạy cho một bài học.
Ông ấy mím môi, cuối cùng vẫn gật đầu với người quản lý ngựa.
Thế là, từ việc đưa ra bốn con ngựa dạo chơi cho thanh niên trí thức sử dụng, trong nháy mắt đã biến thành cả đàn ngựa cho Lâm Tuyết Quân thoải mái lựa chọn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại đội trưởng đứng bên ngoài vừa chờ đợi vừa không nhịn được khen ngợi: “Cô gái nhỏ này có mắt nhìn khác người thường!”
Nói xong bằng tiếng phổ thông ông ấy lại dịch sang tiếng Mông Cổ nói lại một lần nữa.
Lời khen ngợi được nhân đôi.
Lúc nãy, khi nghe nói phải cử thanh niên trí thức đi chăn cừu cùng, người đàn ông tóc ngắn tỏ ra khó chịu nhất, bèn nhanh nhảu nói bằng tiếng Mông Cổ: “Để con bé này đi chăn cừu với tôi đi, tôi nhất định sẽ dạy nó cách cưỡi ngựa chăn cừu, tôi còn dạy nó bắn súng nữa.”
Đại đội trưởng liếc xéo ông ta: “Không phải lúc trước ông còn nói thà rằng tự mình đi chăn cừu còn hơn là phải mang theo một cục nợ sao?”
“Hahaha, con bé đó đâu phải cục nợ, nó lợi hại lắm chứ.” Người đàn ông bị trêu chọc cũng không để bụng, chỉ một lòng muốn chọn thanh niên trí thức giỏi nhất này đi chăn cừu cùng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro