[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện
Con muốn đi học...
Nữ vương không ở nhà
2024-10-16 09:48:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đi học sao? Được thôi, con muốn học cái gì.” Ninh Diệu Hương thậm chí còn không thèm nhìn Ô Đào một cái, cô cúi đầu thu dọn bàn bếp, sau đó đóng bếp lò lại, lát nữa cô sẽ phải đi làm.
Ô Đào không ngờ rằng, quyết tâm mà bản thân cân nhắc cẩn thận cả đêm vậy mà Ninh Diệu Hương lại dễ dàng bỏ qua như vậy.
Bé hơi không cam lòng, lớn tiếng nói: “Mẹ, Thắng Lợi trong khu chúng ta không phải cũng đi học sao? Người ta cũng trạc tuổi con, năm nay người ta đi học, vì thế con cũng nên đi học mới đúng!”
Ninh Diệu Hương: “Đúng, nhưng con người phải biết bản thân là ai, con nhìn nhà mình, rồi nhìn lại nhà Huân Tử, có thể so sánh sao?”
Nói xong, Ninh Diệu Hương cầm cái túi vải xanh quân đội ở bên cạnh chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi ra cửa còn dặn dò: “Hãy đi nhặt lõi than đi, nếu không buổi tối con đừng hòng ăn cơm!”
Cô đóng cánh cửa lại, đầu cửa gỗ đã trải qua mấy năm còn hơi chấn động, Ô Đào ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, các gia đình trong sân đều phải ra ngoài đi làm, tiếng chuông xe đạp của mẹ Thắng Lợi vang lên.
Xe đạp vừa mới mua của hãng Phi Cáp, là một thương hiệu nổi tiếng, không giống các nhà khác trong khu nhà, cho dù có xe đạp, cũng là hãng Philips gì đấy, những xe đạp đó đều thuộc xã hội cũ, ngồi lên sẽ vang leng keng.
Ô Đào cảm thấy Ninh Diệu Hương nói đúng, quả thật là không giống nhau, dường như bé đang không biết bản thân là ai.
Làm một giấc, lại thật sự bắt đầu nằm mơ.
Bé hơi uể oải, cảm thấy ý nghĩ của bản thân thật kỳ lạ.
Bé ủ rũ cụp đuôi rồi đeo cái sọt tre nhỏ của mình lên, lại cầm lấy một cái cào nhỏ, đi ra cửa tìm Huân Tử.
Huân Tử cũng cõng một cái sọt tre y như vậy, cười cười thần bí mang Ô Đào đi ra ngoài.
Từ hẻm Đông Hồ đi về phía Bắc dọc theo con hẻm Tây Tung Chúc, đi một mạch tới chùa Tung Chúc, Ô Đào buồn bực nói: “Anh Huân Tử, rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy, thật ra ngày hôm qua em thấy bên ngoài bệnh viện cũng có không ít lõi than đá.”
Huân Tử: “Chúng ta đi tới cục di tích Văn Hoá, chỗ đó vốn dĩ không có ai nhặt lõi than đá, có lẽ chúng ta có thể nhặt được của hời!”
Ô Đào: “Ở đằng đó không phải có một ông chú điên sao?”
Huân Tử: “Để ý tới làm gì, điên thì cứ điên, chúng ta trốn tránh là được.”
Ô Đào: “Dạ, cũng đúng.”
Huân Tử quay đầu nhìn Ô Đào: “Em làm sao thế, sao lại ủ rũ như vậy?”
Ô Đào nghĩ nghĩ: “Anh Huân Tử, anh muốn đi học không?”
Huân Tử: “Đi học? Sao đột nhiên em lại đề cập tới vấn đề này?”
Ô Đào: “Đi học có thể học tri thức.”
Ngay lập tức, Huân Tử bật cười: “Đừng có ngốc như vậy, đi học nhiều chán lắm, mỗi ngày ngồi trong phòng học, buồn muốn chết, còn nữa, bây giờ anh thấy trong trường học cũng toàn cãi cọ ồn ào, vốn dĩ không có ai thật sự đi học, không có việc gì náo loạn hết cả lên!”
Ô Đào mím môi nói: “Sách vở là nấc thang tiến bộ của con người, tri thức có thể thay đổi vận mệnh, chúng ta vẫn nên đến đó đọc sách đi.”
Huân Tử hoảng sợ, nhìn Ô Đào: “Em đang nói cái gì vậy? Nấc thang gì cơ? Vận mệnh gì cơ?”
Ô Đào không hé răng nữa.
Thật ra bé nói ra những lời này, bản thân cũng chỗ hiểu chỗ không, chẳng qua âm thanh này đã từng vang lên bên tai, cho nên bé mới nói ra.
Bé cảm thấy đây là một số từ ngữ thần kỳ, có một loại năng lượng thần bí, đó là một thế giới vô định mà bé chưa bao giờ tiếp cận, giống như những ngôi sao trên bầu trời mùa hè.
Nhưng tất nhiên Huân Tử sẽ không hiểu.
Bé cũng không nên nói bậy.
“Đi học sao? Được thôi, con muốn học cái gì.” Ninh Diệu Hương thậm chí còn không thèm nhìn Ô Đào một cái, cô cúi đầu thu dọn bàn bếp, sau đó đóng bếp lò lại, lát nữa cô sẽ phải đi làm.
Ô Đào không ngờ rằng, quyết tâm mà bản thân cân nhắc cẩn thận cả đêm vậy mà Ninh Diệu Hương lại dễ dàng bỏ qua như vậy.
Bé hơi không cam lòng, lớn tiếng nói: “Mẹ, Thắng Lợi trong khu chúng ta không phải cũng đi học sao? Người ta cũng trạc tuổi con, năm nay người ta đi học, vì thế con cũng nên đi học mới đúng!”
Ninh Diệu Hương: “Đúng, nhưng con người phải biết bản thân là ai, con nhìn nhà mình, rồi nhìn lại nhà Huân Tử, có thể so sánh sao?”
Nói xong, Ninh Diệu Hương cầm cái túi vải xanh quân đội ở bên cạnh chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi ra cửa còn dặn dò: “Hãy đi nhặt lõi than đi, nếu không buổi tối con đừng hòng ăn cơm!”
Cô đóng cánh cửa lại, đầu cửa gỗ đã trải qua mấy năm còn hơi chấn động, Ô Đào ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, các gia đình trong sân đều phải ra ngoài đi làm, tiếng chuông xe đạp của mẹ Thắng Lợi vang lên.
Xe đạp vừa mới mua của hãng Phi Cáp, là một thương hiệu nổi tiếng, không giống các nhà khác trong khu nhà, cho dù có xe đạp, cũng là hãng Philips gì đấy, những xe đạp đó đều thuộc xã hội cũ, ngồi lên sẽ vang leng keng.
Ô Đào cảm thấy Ninh Diệu Hương nói đúng, quả thật là không giống nhau, dường như bé đang không biết bản thân là ai.
Làm một giấc, lại thật sự bắt đầu nằm mơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bé hơi uể oải, cảm thấy ý nghĩ của bản thân thật kỳ lạ.
Bé ủ rũ cụp đuôi rồi đeo cái sọt tre nhỏ của mình lên, lại cầm lấy một cái cào nhỏ, đi ra cửa tìm Huân Tử.
Huân Tử cũng cõng một cái sọt tre y như vậy, cười cười thần bí mang Ô Đào đi ra ngoài.
Từ hẻm Đông Hồ đi về phía Bắc dọc theo con hẻm Tây Tung Chúc, đi một mạch tới chùa Tung Chúc, Ô Đào buồn bực nói: “Anh Huân Tử, rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy, thật ra ngày hôm qua em thấy bên ngoài bệnh viện cũng có không ít lõi than đá.”
Huân Tử: “Chúng ta đi tới cục di tích Văn Hoá, chỗ đó vốn dĩ không có ai nhặt lõi than đá, có lẽ chúng ta có thể nhặt được của hời!”
Ô Đào: “Ở đằng đó không phải có một ông chú điên sao?”
Huân Tử: “Để ý tới làm gì, điên thì cứ điên, chúng ta trốn tránh là được.”
Ô Đào: “Dạ, cũng đúng.”
Huân Tử quay đầu nhìn Ô Đào: “Em làm sao thế, sao lại ủ rũ như vậy?”
Ô Đào nghĩ nghĩ: “Anh Huân Tử, anh muốn đi học không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huân Tử: “Đi học? Sao đột nhiên em lại đề cập tới vấn đề này?”
Ô Đào: “Đi học có thể học tri thức.”
Ngay lập tức, Huân Tử bật cười: “Đừng có ngốc như vậy, đi học nhiều chán lắm, mỗi ngày ngồi trong phòng học, buồn muốn chết, còn nữa, bây giờ anh thấy trong trường học cũng toàn cãi cọ ồn ào, vốn dĩ không có ai thật sự đi học, không có việc gì náo loạn hết cả lên!”
Ô Đào mím môi nói: “Sách vở là nấc thang tiến bộ của con người, tri thức có thể thay đổi vận mệnh, chúng ta vẫn nên đến đó đọc sách đi.”
Huân Tử hoảng sợ, nhìn Ô Đào: “Em đang nói cái gì vậy? Nấc thang gì cơ? Vận mệnh gì cơ?”
Ô Đào không hé răng nữa.
Thật ra bé nói ra những lời này, bản thân cũng chỗ hiểu chỗ không, chẳng qua âm thanh này đã từng vang lên bên tai, cho nên bé mới nói ra.
Bé cảm thấy đây là một số từ ngữ thần kỳ, có một loại năng lượng thần bí, đó là một thế giới vô định mà bé chưa bao giờ tiếp cận, giống như những ngôi sao trên bầu trời mùa hè.
Nhưng tất nhiên Huân Tử sẽ không hiểu.
Bé cũng không nên nói bậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro