[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện
Nhóm kiểm soát...
Nữ vương không ở nhà
2024-10-16 09:48:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau này bị doanh nghiệp nhà nước sa thải, cô trực tiếp không còn công việc nữa, cô sống tạm thời trong một căn phòng cho thuê, bản thân cô bày một sạp hàng trên vỉa hè, mấy đứa trẻ cũng không đi học, không có chút tiền đồ nào, lớn lên chỉ biết ẩu đả đánh nhau, ăn trộm ăn cướp, giở trò lưu manh không đứng đắn ở đầu đường xó chợ.
Cuộc đời cứ vô tri vô giác như vậy mà trôi qua, gần năm mươi tuổi, một đứa con dính vào con đường hít thuốc phiện, một đứa con vì đánh nhau mà bỏ mạng, còn có một đứa con trai bày sạp sửa giày ở trên phố mãi không lấy được vợ, đứa con gái duy nhất đã bỏ nhà theo người khác không biết đã đi nơi nào rồi, không tìm được nữa.
Bản thân cô nghèo muốn chết đi được, không có bảo hiểm y tế cũng không có bảo hiểm xã hội, bị bệnh cũng không dám tới bệnh viện khám bệnh, cứ như vậy để nó tự khỏi.
Ô Đào hồi tưởng lại toàn bộ trong giấc mơ, mồ hôi từ trán chảy xuống.
Cô bé trừng lớn mắt, thở hổn hển từng ngụm lớn.
Kỳ thực những từ gặp trong giấc mơ kia, cô bé hoàn toàn không hiểu, tất cả những điều này đối với cô mà nói khó có thể lý giải nổi, cũng không có cách nào tiêu hóa được.
Thế nhưng lời của những con người trong giấc mơ kia, giống như một âm thanh bén nhọn, liên tục truyền vào trong tai của cô bé.
“Cảnh ngộ của Ô Đào tất cả mọi thứ đều rất bình thường mà, đây chính là hình ảnh thu nhỏ của một bộ phận con người trong thời đại đó, đơn vị của chúng tôi cũng có vài công nhân viên chức bị đuổi việc xong chính là như thế này, cuộc sống trở về sau rất thảm.”
“Tôi cảm thấy trải nghiệm cuộc sống của Ô Đào làm cho mọi người quan tâm đến vậy, có lẽ là bởi vì ảnh chụp cô ấy lúc còn nhỏ quá mức đáng yêu, đôi mắt to tròn rất hồn nhiên thật thà, sáng long lanh, bên trong là sự khao khát về một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, trông quả thực làm cho người ta vô cùng yêu thích, thế nhưng lại nhìn tới kết cục… tôi chỉ có thể nói, cái gọi là bi kịch, thật sự chính là nghiền nát những điều tốt đẹp để cho con người nhìn thấy.”
“Cô gái nhỏ này đúng là đáng tiếc thật đấy, đầu thai vào nhầm nhà, gia đình cứ như thế, không có ai quan tâm, một hạt giống tốt cũng bị phát triển lệch lạc cả đi.”
“Đúng, hoàn cảnh gia đình rất quan trọng, ba của Vương Á có địa vị, mẹ thì là thành phần trí thức.”
“Thật sự là không có gì có thể đọ được với Vương Á Tương cả, vốn dĩ đều là những cô gái nhỏ giống nhau, kết quả là cuộc đời về sau cách biệt nhiều tới vậy, nhìn Vương Á Tương người ta mà xem, đây mới là người chiến thắng trong đời người.”
“Cái gì gọi là vốn dĩ đều là những cô gái nhỏ giống nhau chứ, bọn họ ngay từ đầu đã có sự khác biệt, từ bức ảnh đầu tiên đã không giống nhau rồi! Vương Á Tương vừa nhìn đã biết là có xuất thân từ một gia đình tốt, Ô Đào chính là nghèo rớt mồng tơi người ta còn gọi là ăn mày đấy.”
“Thế mới nói đấy, vận mệnh của ba mẹ chính là khởi điểm của cuộc đời một con người, điều này thật sự đúng là rất khó để thay đổi được.”
Ô Đào muốn bịt tai lại, cô bé không muốn nghe những âm thanh bén nhọn đáng sợ này chút nào, thế nhưng những âm thanh này không ngừng bật ra trong đầu của cô bé.
Sau này bị doanh nghiệp nhà nước sa thải, cô trực tiếp không còn công việc nữa, cô sống tạm thời trong một căn phòng cho thuê, bản thân cô bày một sạp hàng trên vỉa hè, mấy đứa trẻ cũng không đi học, không có chút tiền đồ nào, lớn lên chỉ biết ẩu đả đánh nhau, ăn trộm ăn cướp, giở trò lưu manh không đứng đắn ở đầu đường xó chợ.
Cuộc đời cứ vô tri vô giác như vậy mà trôi qua, gần năm mươi tuổi, một đứa con dính vào con đường hít thuốc phiện, một đứa con vì đánh nhau mà bỏ mạng, còn có một đứa con trai bày sạp sửa giày ở trên phố mãi không lấy được vợ, đứa con gái duy nhất đã bỏ nhà theo người khác không biết đã đi nơi nào rồi, không tìm được nữa.
Bản thân cô nghèo muốn chết đi được, không có bảo hiểm y tế cũng không có bảo hiểm xã hội, bị bệnh cũng không dám tới bệnh viện khám bệnh, cứ như vậy để nó tự khỏi.
Ô Đào hồi tưởng lại toàn bộ trong giấc mơ, mồ hôi từ trán chảy xuống.
Cô bé trừng lớn mắt, thở hổn hển từng ngụm lớn.
Kỳ thực những từ gặp trong giấc mơ kia, cô bé hoàn toàn không hiểu, tất cả những điều này đối với cô mà nói khó có thể lý giải nổi, cũng không có cách nào tiêu hóa được.
Thế nhưng lời của những con người trong giấc mơ kia, giống như một âm thanh bén nhọn, liên tục truyền vào trong tai của cô bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảnh ngộ của Ô Đào tất cả mọi thứ đều rất bình thường mà, đây chính là hình ảnh thu nhỏ của một bộ phận con người trong thời đại đó, đơn vị của chúng tôi cũng có vài công nhân viên chức bị đuổi việc xong chính là như thế này, cuộc sống trở về sau rất thảm.”
“Tôi cảm thấy trải nghiệm cuộc sống của Ô Đào làm cho mọi người quan tâm đến vậy, có lẽ là bởi vì ảnh chụp cô ấy lúc còn nhỏ quá mức đáng yêu, đôi mắt to tròn rất hồn nhiên thật thà, sáng long lanh, bên trong là sự khao khát về một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, trông quả thực làm cho người ta vô cùng yêu thích, thế nhưng lại nhìn tới kết cục… tôi chỉ có thể nói, cái gọi là bi kịch, thật sự chính là nghiền nát những điều tốt đẹp để cho con người nhìn thấy.”
“Cô gái nhỏ này đúng là đáng tiếc thật đấy, đầu thai vào nhầm nhà, gia đình cứ như thế, không có ai quan tâm, một hạt giống tốt cũng bị phát triển lệch lạc cả đi.”
“Đúng, hoàn cảnh gia đình rất quan trọng, ba của Vương Á có địa vị, mẹ thì là thành phần trí thức.”
“Thật sự là không có gì có thể đọ được với Vương Á Tương cả, vốn dĩ đều là những cô gái nhỏ giống nhau, kết quả là cuộc đời về sau cách biệt nhiều tới vậy, nhìn Vương Á Tương người ta mà xem, đây mới là người chiến thắng trong đời người.”
“Cái gì gọi là vốn dĩ đều là những cô gái nhỏ giống nhau chứ, bọn họ ngay từ đầu đã có sự khác biệt, từ bức ảnh đầu tiên đã không giống nhau rồi! Vương Á Tương vừa nhìn đã biết là có xuất thân từ một gia đình tốt, Ô Đào chính là nghèo rớt mồng tơi người ta còn gọi là ăn mày đấy.”
“Thế mới nói đấy, vận mệnh của ba mẹ chính là khởi điểm của cuộc đời một con người, điều này thật sự đúng là rất khó để thay đổi được.”
Ô Đào muốn bịt tai lại, cô bé không muốn nghe những âm thanh bén nhọn đáng sợ này chút nào, thế nhưng những âm thanh này không ngừng bật ra trong đầu của cô bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro