[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện
Viên kẹo bọc gi...
Nữ vương không ở nhà
2024-10-16 09:48:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thanh Đồng gầy yếu, thế nhưng con người cậu lại rất thông minh, bình thường thích nói chuyện phiếm với mọi người trong sân lớn, thế nhưng cậu ấy của hiện tại, cơ thể nhếch nhác bẩn thỉu, mặt mũi phờ phạc không còn chút tinh thần nào cả.
Công việc trong công ty sản xuất tạp phẩm địa phương không hề nhẹ nhàng, buộc những vật tư như nồi bát gáo chậu hay là chổi đều do Thanh Đồng làm, phân lượng mặc dù không lớn, thế nhưng vô cùng rắc rối, cứ như vậy suốt một ngày trời, cũng đủ để mệt chết rồi.
Ninh Diệu Hương thấy Thanh Đồng trở về, bảo cậu ấy đi tắm rửa, sau cũng liền bắt đầu ăn cơm.
Ô Đào nếm được, bột bắp ở bên trong bánh ngô giống như là được trộn thêm một chút cái gì đó, cổ họng không được thoải mái, cô bé đoán có lẽ là bột cao lương, nghe nói bột cao lương ăn không hề ngon chút nào, thế nhưng rẻ hơn so với bột bắp.
Ăn bánh ngô không no thì uống thêm canh, uống canh xong cũng no căng luôn rồi, dọn dẹp lại căn phòng xong, Ninh Diệu Hương liền bắt đầu cúi đầu khâu đế giày, hiện tại thời tiết trở lại rồi, bọn trẻ trong nhà vẫn phải đi giày bệt, Ninh Diệu Hương muốn làm hai đôi giày bông, đợi đến khi ăn tết có thể cho bọn trẻ đi.
Thanh Sơn ngồi trước bếp lò hơ tay, tay của cậu bé bị lạnh tới nỗi nứt nẻ cả ra, được ngọn lửa đỏ hồng hơ âm, đều là từng miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu.
Ở điểm này thì Ô Đào tốt hơn cậu ấy nhiều, mùa đông cũng không bị nứt nẻ, thế nhưng nếu như có bị, bôi va-zơ-lin lên, vậy là được rồi, không hề giống như Thanh Đồng cứ luôn bị lặp đi lặp lại không tốt chút nào.
Ô Đào cẩn thận lấy ra một ít va zơ lin, hơ lửa cho chảy ra, va zơ lin trong suốt tan ra nóng hổi, nhỏ lên trên miệng vết thương bị nứt ra, Ô Đào phảng phất như có thể nghe được âm thanh xì xì nhè nhẹ phát ra từ miệng vết thương.
Thanh Đồng đau tới nhe răng trợn mắt: “Nhẹ một chút, đau chết đi được!”
Ô Đào nhìn mẹ mình đang ngồi dưới ánh đèn bên cạnh may vá, cuối cùng lại thử mở miệng một lần nữa: “Hôm nay lúc con đi nhặt xỉ than trở về, gặp được một người.”
Cũng có lẽ là do lời mở đầu của cô bé quá mức bình thường, mẹ và anh trai không hề có ý nghĩ muốn tiếp lời.
Ô Đào chỉ đành tiếp tục nói: “Người đó đeo một cái máy chụp ảnh, nói là muốn chụp ảnh cho bọn con, không lấy tiền.”
Thanh Đồng: “Đừng có ngu ngốc nữa, ai mà lại đang yên đang lành tự nhiên chụp ảnh cho không lấy tiền chứ, chắc chắn là sẽ mất tiền.”
Ninh Diệu Hương vẫn không ngẩng đầu lên.
Ô Đào: “Người đó nói rằng, chụp ảnh cho bọn em không lấy tiền mà, chụp một bức, còn có thể tặng kẹo cho bọn em ăn nữa.”
Ninh Diệu Hương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn một cái: “Bọn con? Trừ con ra còn có ai khác nữa hả?”
Ô Đào: “Mấy đứa nữa cơ, đều là vừa đúng lúc đi qua Địa An Môn, có một bạn tầm tuổi với con, sống ở trong cao ốc Địa An Môn, còn có hai bạn nam, con không biết sống ở chỗ nào.”
Nói như vậy, Ô Đào liền nghĩ tới cô gái nhỏ sống ở cao ốc Địa An Môn kia, mặc áo khoác bông hình con khỉ màu lam phớt hồng, tay đeo găng tay, bện hai bím tóc sừng trâu, trên bím tóc sừng trâu còn kẹp cặp tóc màu đỏ, dáng vẻ cũng trắng nõn sạch sẽ, tóm lại là trông rất xinh đẹp.
Thế là Ninh Diệu Hương liền bắt đầu ngờ vực: “Chụp ảnh cho người ta thì thôi không nói làm gì, chụp ảnh cho con, có chuyện gì xảy ra vậy chứ, trông thì đen nhẻm đen nhèm, cứ như được đào từ trong hầm than đá ra vậy!”
Thanh Đồng gầy yếu, thế nhưng con người cậu lại rất thông minh, bình thường thích nói chuyện phiếm với mọi người trong sân lớn, thế nhưng cậu ấy của hiện tại, cơ thể nhếch nhác bẩn thỉu, mặt mũi phờ phạc không còn chút tinh thần nào cả.
Công việc trong công ty sản xuất tạp phẩm địa phương không hề nhẹ nhàng, buộc những vật tư như nồi bát gáo chậu hay là chổi đều do Thanh Đồng làm, phân lượng mặc dù không lớn, thế nhưng vô cùng rắc rối, cứ như vậy suốt một ngày trời, cũng đủ để mệt chết rồi.
Ninh Diệu Hương thấy Thanh Đồng trở về, bảo cậu ấy đi tắm rửa, sau cũng liền bắt đầu ăn cơm.
Ô Đào nếm được, bột bắp ở bên trong bánh ngô giống như là được trộn thêm một chút cái gì đó, cổ họng không được thoải mái, cô bé đoán có lẽ là bột cao lương, nghe nói bột cao lương ăn không hề ngon chút nào, thế nhưng rẻ hơn so với bột bắp.
Ăn bánh ngô không no thì uống thêm canh, uống canh xong cũng no căng luôn rồi, dọn dẹp lại căn phòng xong, Ninh Diệu Hương liền bắt đầu cúi đầu khâu đế giày, hiện tại thời tiết trở lại rồi, bọn trẻ trong nhà vẫn phải đi giày bệt, Ninh Diệu Hương muốn làm hai đôi giày bông, đợi đến khi ăn tết có thể cho bọn trẻ đi.
Thanh Sơn ngồi trước bếp lò hơ tay, tay của cậu bé bị lạnh tới nỗi nứt nẻ cả ra, được ngọn lửa đỏ hồng hơ âm, đều là từng miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu.
Ở điểm này thì Ô Đào tốt hơn cậu ấy nhiều, mùa đông cũng không bị nứt nẻ, thế nhưng nếu như có bị, bôi va-zơ-lin lên, vậy là được rồi, không hề giống như Thanh Đồng cứ luôn bị lặp đi lặp lại không tốt chút nào.
Ô Đào cẩn thận lấy ra một ít va zơ lin, hơ lửa cho chảy ra, va zơ lin trong suốt tan ra nóng hổi, nhỏ lên trên miệng vết thương bị nứt ra, Ô Đào phảng phất như có thể nghe được âm thanh xì xì nhè nhẹ phát ra từ miệng vết thương.
Thanh Đồng đau tới nhe răng trợn mắt: “Nhẹ một chút, đau chết đi được!”
Ô Đào nhìn mẹ mình đang ngồi dưới ánh đèn bên cạnh may vá, cuối cùng lại thử mở miệng một lần nữa: “Hôm nay lúc con đi nhặt xỉ than trở về, gặp được một người.”
Cũng có lẽ là do lời mở đầu của cô bé quá mức bình thường, mẹ và anh trai không hề có ý nghĩ muốn tiếp lời.
Ô Đào chỉ đành tiếp tục nói: “Người đó đeo một cái máy chụp ảnh, nói là muốn chụp ảnh cho bọn con, không lấy tiền.”
Thanh Đồng: “Đừng có ngu ngốc nữa, ai mà lại đang yên đang lành tự nhiên chụp ảnh cho không lấy tiền chứ, chắc chắn là sẽ mất tiền.”
Ninh Diệu Hương vẫn không ngẩng đầu lên.
Ô Đào: “Người đó nói rằng, chụp ảnh cho bọn em không lấy tiền mà, chụp một bức, còn có thể tặng kẹo cho bọn em ăn nữa.”
Ninh Diệu Hương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn một cái: “Bọn con? Trừ con ra còn có ai khác nữa hả?”
Ô Đào: “Mấy đứa nữa cơ, đều là vừa đúng lúc đi qua Địa An Môn, có một bạn tầm tuổi với con, sống ở trong cao ốc Địa An Môn, còn có hai bạn nam, con không biết sống ở chỗ nào.”
Nói như vậy, Ô Đào liền nghĩ tới cô gái nhỏ sống ở cao ốc Địa An Môn kia, mặc áo khoác bông hình con khỉ màu lam phớt hồng, tay đeo găng tay, bện hai bím tóc sừng trâu, trên bím tóc sừng trâu còn kẹp cặp tóc màu đỏ, dáng vẻ cũng trắng nõn sạch sẽ, tóm lại là trông rất xinh đẹp.
Thế là Ninh Diệu Hương liền bắt đầu ngờ vực: “Chụp ảnh cho người ta thì thôi không nói làm gì, chụp ảnh cho con, có chuyện gì xảy ra vậy chứ, trông thì đen nhẻm đen nhèm, cứ như được đào từ trong hầm than đá ra vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro