Ba Lô Không Gia...
2024-08-08 11:01:19
Trong game làm ruộng, mỗi một người chơi đều có một ba lô không gian, có thể dùng không gian để cất giữ các loại đồ ăn, dụng cụ…
Chử Tương là một người mê game, còn là người mê tiền, ba lô của cô là không gian đã được nâng cấp dung lượng cất giữ, tương đương với trữ lượng của một tòa nhà thương nghiệp hai mười tầng.
Từ khi cô chơi game thì cô đã bắt đầu có thói quen tồn hàng, trong ba lô vật phẩm của cô cần gì đều có, lớn thì ô tô, nhỏ thì đến cái cúc áo, cái ốc vít cũng có, đồ ăn đồ chơi, chỉ có nghĩ không ra chứ không có thứ không tìm được.
Chử Tương tập trung sự chú ý lên bản đồ màu xanh lục đó, đi theo, đầu óc cô như màn hình máy tính vậy, xuất hiện đủ loại vật phẩm, chính là ba lô trong game của cô!
Trái tim cô đập thình thịch, tập trung nghĩ về bánh mì, sau đó thì đã có một cái bánh mì xuất hiện trên tay cô, cô nhìn cái bánh mì trên tay với vẻ kinh hãi, quả thực không biết nên nói gì cho phải.
Tôi là ai và đây là đâu, tôi đang làm gì? Thế giới huyền ảo này là sao? Sao lại có cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
Chử Tương bóp mạnh vào mu bàn tay mình, có cảm giác đau đớn, như thế chứng tỏ không phải là mình đang nằm mơ.
Vậy mà ba lô không gian cũng đi theo đến đây, Chử Tương vừa kinh ngạc vừa kích động.
Kinh ngạc vì tất cả những điều xảy ra ở đây vừa bất ngờ vừa không có cách nào giải thích được, kích động vì có cảm giác đang nhập vai vào trò chơi, trong lúc nhất thời không biết mình nên cảm thấy khổ sở hay là cảm thấy hưng phấn nữa.
Chử Tương ngã không nhẹ, lúc về nhà thì vẫn chưa thấy, nhưng ngày thứ hai thì mắt cá chân sưng lên như cái bánh bao, Lý Đại Muội đau lòng cho cháu gái, lấy một con gà mái đẻ trứng trong nhà nuôi ra làm thịt nấu canh cho Chử Tương ăn.
Chử Tương bưng chén canh, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, cô nhớ đến bà nội ruột của mình, bà cũng đối xử với cô tốt như vậy, mỗi ngày đều thay đổi cách chế biến khác nhau để nấu các món ăn ngon cho cô, sẽ chăm sóc cô từng li từng tí, sẽ đợi cô tan học ở đầu đường, sẽ đưa ô cho cô vào những ngày trời mưa gió, mùa đông thì nướng khoai lang cho cô.
Bất kể có món gì ngon thì bà nội cũng không nỡ ăn, để dành cho cô.
Lúc cô lên đại học, rời xa nhà, một hai tháng mới có thể về nhà một lần, mỗi lần về nhà thì bà nội đều lấy rất nhiều thức ăn trong tủ ra, vẻ mặt hiền lành nói là để dành cho cô, ngay cả Hãn Hãn cũng không cho.
Hãn Hãn là cháu ngoại trai của Chử Tương, là con nhà cô Chử Tương, mà những thức ăn mà bà nội để lại, hơn phân nửa đều đã hết hạn.
Chử Tương là một người mê game, còn là người mê tiền, ba lô của cô là không gian đã được nâng cấp dung lượng cất giữ, tương đương với trữ lượng của một tòa nhà thương nghiệp hai mười tầng.
Từ khi cô chơi game thì cô đã bắt đầu có thói quen tồn hàng, trong ba lô vật phẩm của cô cần gì đều có, lớn thì ô tô, nhỏ thì đến cái cúc áo, cái ốc vít cũng có, đồ ăn đồ chơi, chỉ có nghĩ không ra chứ không có thứ không tìm được.
Chử Tương tập trung sự chú ý lên bản đồ màu xanh lục đó, đi theo, đầu óc cô như màn hình máy tính vậy, xuất hiện đủ loại vật phẩm, chính là ba lô trong game của cô!
Trái tim cô đập thình thịch, tập trung nghĩ về bánh mì, sau đó thì đã có một cái bánh mì xuất hiện trên tay cô, cô nhìn cái bánh mì trên tay với vẻ kinh hãi, quả thực không biết nên nói gì cho phải.
Tôi là ai và đây là đâu, tôi đang làm gì? Thế giới huyền ảo này là sao? Sao lại có cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
Chử Tương bóp mạnh vào mu bàn tay mình, có cảm giác đau đớn, như thế chứng tỏ không phải là mình đang nằm mơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy mà ba lô không gian cũng đi theo đến đây, Chử Tương vừa kinh ngạc vừa kích động.
Kinh ngạc vì tất cả những điều xảy ra ở đây vừa bất ngờ vừa không có cách nào giải thích được, kích động vì có cảm giác đang nhập vai vào trò chơi, trong lúc nhất thời không biết mình nên cảm thấy khổ sở hay là cảm thấy hưng phấn nữa.
Chử Tương ngã không nhẹ, lúc về nhà thì vẫn chưa thấy, nhưng ngày thứ hai thì mắt cá chân sưng lên như cái bánh bao, Lý Đại Muội đau lòng cho cháu gái, lấy một con gà mái đẻ trứng trong nhà nuôi ra làm thịt nấu canh cho Chử Tương ăn.
Chử Tương bưng chén canh, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, cô nhớ đến bà nội ruột của mình, bà cũng đối xử với cô tốt như vậy, mỗi ngày đều thay đổi cách chế biến khác nhau để nấu các món ăn ngon cho cô, sẽ chăm sóc cô từng li từng tí, sẽ đợi cô tan học ở đầu đường, sẽ đưa ô cho cô vào những ngày trời mưa gió, mùa đông thì nướng khoai lang cho cô.
Bất kể có món gì ngon thì bà nội cũng không nỡ ăn, để dành cho cô.
Lúc cô lên đại học, rời xa nhà, một hai tháng mới có thể về nhà một lần, mỗi lần về nhà thì bà nội đều lấy rất nhiều thức ăn trong tủ ra, vẻ mặt hiền lành nói là để dành cho cô, ngay cả Hãn Hãn cũng không cho.
Hãn Hãn là cháu ngoại trai của Chử Tương, là con nhà cô Chử Tương, mà những thức ăn mà bà nội để lại, hơn phân nửa đều đã hết hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro