Cơ Mật Quốc Gia
2024-08-08 11:01:19
Hôm nay Chử Quốc Thành huýt sáo về nhà, ông treo cặp công văn và mũ lên giá treo, nhìn thấy con gái và vợ mình đang bận rộn ở trong phòng bếp thì cười đi qua đó.
“Hai mẹ con đang làm món gì ngon vậy?”
Tần Hồng Anh quay đầu lại cười đáp: “Biết ông đang vui nên làm cho ông vài món, hôm nay uống vài chén.”
Rau củ quả theo mùa, đậu phộng chiên dầu, còn có món chân gà chân vịt mà Chử Tương tự làm, đúng là thức ăn ngon để nhắm rượu.
“Vẫn là hai người hiểu tôi, biết hôm nay tôi muốn uống vài chén.”
Chử Quốc Thành là quân nhân, quân nhân thì luôn ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, uống rượu dễ hỏng việc, cho nên ông rất hạn chế phương diện này. Lúc nào tâm trạng vui mừng lắm thì mới uống vài chén nhỏ, xong rồi thôi.
“Đúng thế, không riêng gì mỗi ông vui đâu, tôi còn vui hơn ấy, đợi lát nữa tôi uống với ông vài chén.”
Chử Quốc Thành cười ha ha, có người uống rượu cùng, đương nhiên là càng có hứng uống hơn.
“Vậy thì tốt.”
Đợi đến khi chuẩn bị cơm nước xong xuôi cũng đã hơn bảy giờ, bốn người trong nhà ăn cơm rất vui vẻ. Tần Hồng Anh thật sự uống cùng chồng mình vài chén.
“Cha, tên lửa được tạo ra như thế nào, nguyên lý gì vậy?”
Ngay lúc Chử Vệ Đông đang hỏi cha mình về một vấn đề vật lý cao siêu, Chử Quốc Thành chưa từng học đại học, mười mấy tuổi đã nhập ngũ thì sao có thể giải thích được vấn đề này, nhưng ông cũng không thể nói là ông không hiểu, chỉ có thể tỏ vẻ uy nghiêm của một người cha ra quát: “Đây là cơ mật quốc gia, có thể tùy tiện hỏi đến sao, thằng nhóc này, sao lại không hiểu chuyện như thế không biết.”
Chử Vệ Đông há hốc mồm, nhìn thấy cha mình trừng mắt còn to hơn mắt trâu, cậu từ bỏ quyền lợi nói chuyện.
Ai bảo ông ấy là cha mình chứ!
==
Vài ngày sau, La Minh Thịnh, Cù Cẩn Thành và các chuyên gia trở lại Bắc Kinh, đón tiếp cuộc thăm hỏi thân mật của các lãnh đạo.
Sắc mặt lãnh đạo sáng sủa, nhìn ra được là tâm trạng rất tốt, ông ấy lại khen ngợi một lần nữa: “Các đồng chí làm tốt lắm, đây là một chuyến rất đáng để tự hào.”
La Minh Thịnh khiêm tốn đáp: “Cuối cùng cũng không phụ sự tin tưởng của các lãnh đạo, không phụ lòng chờ mong của nhân dân cả nước.”
Lãnh đạo gật gật đầu: “Đúng vật, nhân dân nước ta hy vọng hòa bình, nhưng vẫn có rất nhiều kẻ địch đang nhìn chằm chằm, dùng tên lửa uy hiếp chúng ta, tôi đã nói chúng ta không cần sợ hãi, bây giờ nước ta cũng đã có rồi.”
“Hai mẹ con đang làm món gì ngon vậy?”
Tần Hồng Anh quay đầu lại cười đáp: “Biết ông đang vui nên làm cho ông vài món, hôm nay uống vài chén.”
Rau củ quả theo mùa, đậu phộng chiên dầu, còn có món chân gà chân vịt mà Chử Tương tự làm, đúng là thức ăn ngon để nhắm rượu.
“Vẫn là hai người hiểu tôi, biết hôm nay tôi muốn uống vài chén.”
Chử Quốc Thành là quân nhân, quân nhân thì luôn ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, uống rượu dễ hỏng việc, cho nên ông rất hạn chế phương diện này. Lúc nào tâm trạng vui mừng lắm thì mới uống vài chén nhỏ, xong rồi thôi.
“Đúng thế, không riêng gì mỗi ông vui đâu, tôi còn vui hơn ấy, đợi lát nữa tôi uống với ông vài chén.”
Chử Quốc Thành cười ha ha, có người uống rượu cùng, đương nhiên là càng có hứng uống hơn.
“Vậy thì tốt.”
Đợi đến khi chuẩn bị cơm nước xong xuôi cũng đã hơn bảy giờ, bốn người trong nhà ăn cơm rất vui vẻ. Tần Hồng Anh thật sự uống cùng chồng mình vài chén.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cha, tên lửa được tạo ra như thế nào, nguyên lý gì vậy?”
Ngay lúc Chử Vệ Đông đang hỏi cha mình về một vấn đề vật lý cao siêu, Chử Quốc Thành chưa từng học đại học, mười mấy tuổi đã nhập ngũ thì sao có thể giải thích được vấn đề này, nhưng ông cũng không thể nói là ông không hiểu, chỉ có thể tỏ vẻ uy nghiêm của một người cha ra quát: “Đây là cơ mật quốc gia, có thể tùy tiện hỏi đến sao, thằng nhóc này, sao lại không hiểu chuyện như thế không biết.”
Chử Vệ Đông há hốc mồm, nhìn thấy cha mình trừng mắt còn to hơn mắt trâu, cậu từ bỏ quyền lợi nói chuyện.
Ai bảo ông ấy là cha mình chứ!
==
Vài ngày sau, La Minh Thịnh, Cù Cẩn Thành và các chuyên gia trở lại Bắc Kinh, đón tiếp cuộc thăm hỏi thân mật của các lãnh đạo.
Sắc mặt lãnh đạo sáng sủa, nhìn ra được là tâm trạng rất tốt, ông ấy lại khen ngợi một lần nữa: “Các đồng chí làm tốt lắm, đây là một chuyến rất đáng để tự hào.”
La Minh Thịnh khiêm tốn đáp: “Cuối cùng cũng không phụ sự tin tưởng của các lãnh đạo, không phụ lòng chờ mong của nhân dân cả nước.”
Lãnh đạo gật gật đầu: “Đúng vật, nhân dân nước ta hy vọng hòa bình, nhưng vẫn có rất nhiều kẻ địch đang nhìn chằm chằm, dùng tên lửa uy hiếp chúng ta, tôi đã nói chúng ta không cần sợ hãi, bây giờ nước ta cũng đã có rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro