Đều Khen Ngợi
2024-08-08 11:01:19
Các bạn gái có một suy nghĩ mông lung, nghĩ sau này lớn lên có thể giống như cô Chử, còn các bạn trai thì sao, bọn nhóc dậy thì muộn hơn các bạn gái, trong đầu chỉ có các loại suy nghĩ chơi mấy trò câu cá bắt tôm, nhưng khi nhìn thấy cô Chử thế này thì vẫn có người yên lặng đỏ mặt, trong đó có Chu Khắc Học.
Lúc tiết âm nhạc trôi qua được một nửa, chủ nhiệm giáo vụ đứng bên cửa sổ nghe một lúc, nhìn thấy Chử Tương dạy ổn mới thả lỏng được tâm trạng lo lắng.
Lần này ngoại trừ cô Hoàng thì nhà trường còn có thêm một giáo viên khác có thể dạy được môn âm nhạc.
Cô Hoàng vừa kết hôn, sau này sinh con ở cữ còn phải nghỉ phép nữa, có cô Chử thì không cần phải xin thêm giáo viên, vô hình trung cũng bớt cho nhà trường một khoản tiền.
Từ khi dạy thêm môn âm nhạc, công việc của Chử Tương bắt đầu bận rộn hẳn lên. Một tuần thì mỗi lớp đều có một tiết âm nhạc, từ lớp một đến lớp sáu, tất cả có mười hai lớp, tính ra thì một tuần có mười hai tiết âm nhạc, còn phải cộng thêm tiết Toán của cô nữa.
“Mấy ngày nay mẹ gặp không ít hàng xóm, bọn họ đều khen con đấy.”
“Khen con? Khen con cái gì?”
“Khen con dạy tốt?”
Chử Tương giúp mẹ mình bưng thức ăn dọn ra bàn: “Con dạy được không? Chính con còn không biết nữa là.”
Cô mới dạy được bao lâu chứ, làm sao mà các phụ huynh biết cô dạy tốt được.
Trần Anh dùng một loại ánh mắt giống như là ‘con ngốc quá’ để nhìn cô, nói: “Trẻ con về nhà nói đó, có phải là tiết học đầu tiên con đã nói cho bọn nhỏ biết chuyện chiến dịch Tương Giang không? Còn nói bảng cửu chương ra đời như thế nào nữa, hôm trước dạy ‘Vì sao hoa lại đỏ như vậy’?”
“Thì không phải là con là giáo viên mới tới, mọi người cũng không hiểu con lắm, về nhà cũng phải hỏi con cái là hôm nay các con học cái gì, cô giáo dạy có được không các kiểu chứ.”
Chử Tương gật đầu, thì ra là thế, cô vẫn không nghĩ đến chuyện đó.
“Cô Chử, là thế này, sắp đến lễ Quốc khánh rồi, nhà trường chúng ta tổ chức mỗi lớp làm một hoạt động, nơi nơi chúc mừng mà.”
Một hôm, chủ nhiệm giáo vụ lại tìm đến Chử Tương, cười hết sức hiền lành.
“Cô mới tới, theo lý thì việc này không nên đến tìm cô, nhưng cô Hoàng xin nghỉ, cô là một cô giáo đa tài đa nghệ duy nhất trong trường chúng ta, tôi chỉ có thể tìm cô, hỏi ý kiến của cô xem, cô xem là nhiệm vụ này cô có đảm nhận được không?”
Lúc tiết âm nhạc trôi qua được một nửa, chủ nhiệm giáo vụ đứng bên cửa sổ nghe một lúc, nhìn thấy Chử Tương dạy ổn mới thả lỏng được tâm trạng lo lắng.
Lần này ngoại trừ cô Hoàng thì nhà trường còn có thêm một giáo viên khác có thể dạy được môn âm nhạc.
Cô Hoàng vừa kết hôn, sau này sinh con ở cữ còn phải nghỉ phép nữa, có cô Chử thì không cần phải xin thêm giáo viên, vô hình trung cũng bớt cho nhà trường một khoản tiền.
Từ khi dạy thêm môn âm nhạc, công việc của Chử Tương bắt đầu bận rộn hẳn lên. Một tuần thì mỗi lớp đều có một tiết âm nhạc, từ lớp một đến lớp sáu, tất cả có mười hai lớp, tính ra thì một tuần có mười hai tiết âm nhạc, còn phải cộng thêm tiết Toán của cô nữa.
“Mấy ngày nay mẹ gặp không ít hàng xóm, bọn họ đều khen con đấy.”
“Khen con? Khen con cái gì?”
“Khen con dạy tốt?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chử Tương giúp mẹ mình bưng thức ăn dọn ra bàn: “Con dạy được không? Chính con còn không biết nữa là.”
Cô mới dạy được bao lâu chứ, làm sao mà các phụ huynh biết cô dạy tốt được.
Trần Anh dùng một loại ánh mắt giống như là ‘con ngốc quá’ để nhìn cô, nói: “Trẻ con về nhà nói đó, có phải là tiết học đầu tiên con đã nói cho bọn nhỏ biết chuyện chiến dịch Tương Giang không? Còn nói bảng cửu chương ra đời như thế nào nữa, hôm trước dạy ‘Vì sao hoa lại đỏ như vậy’?”
“Thì không phải là con là giáo viên mới tới, mọi người cũng không hiểu con lắm, về nhà cũng phải hỏi con cái là hôm nay các con học cái gì, cô giáo dạy có được không các kiểu chứ.”
Chử Tương gật đầu, thì ra là thế, cô vẫn không nghĩ đến chuyện đó.
“Cô Chử, là thế này, sắp đến lễ Quốc khánh rồi, nhà trường chúng ta tổ chức mỗi lớp làm một hoạt động, nơi nơi chúc mừng mà.”
Một hôm, chủ nhiệm giáo vụ lại tìm đến Chử Tương, cười hết sức hiền lành.
“Cô mới tới, theo lý thì việc này không nên đến tìm cô, nhưng cô Hoàng xin nghỉ, cô là một cô giáo đa tài đa nghệ duy nhất trong trường chúng ta, tôi chỉ có thể tìm cô, hỏi ý kiến của cô xem, cô xem là nhiệm vụ này cô có đảm nhận được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro