Hy Vọng Gửi Gắm...
2024-08-08 11:01:19
Là sinh viên tốt nghiệp trường đại học sư phạm, trước khi tốt nghiệp cũng đã từng thực tập, dạy Hóa học cấp hai, bởi vậy cô cũng không sợ hãi một đám học sinh tiểu học.
Ở thời đại kia của cô, bởi vì dân số giảm mạnh, tỉ lệ sinh đẻ rất thấp, cho nên mỗi một học sinh đều là đóa hoa của tổ quốc, rất có cá tính, làm thí nghiệm thì phá hủy luôn cả phòng thí nghiệm, có người hóa thân thành Hacker hack cả trang web của nhà trường, có lớp thì đánh nhau làm cho giáo viên gãy cả xương sườn, nhà trường không những không truy cứu trách nhiệm, mà còn ngậm đắng nuốt cay mà khen ngợi học sinh ưu tú và có sức sáng tạo.
Chỉ là bản thân Chử Tương được coi là học sinh ngoan ngoãn trong mắt thầy cô, cô cũng không ít lần bung xõa bản thân, độc lập cá tính.
Trong mắt Chử Tương, cho dù trẻ con ở niên đại này có nghịch ngợm một chút thì cũng chỉ là mắt muỗi so với hơn một trăm năm sau thôi, căn bản không đáng chú ý, cụ thể thì tham khảo em trai nhà mình, mũi vểnh lên trời, tự nhận là trâu bò lắm, thế giới đều nằm trong bàn tay mình - ‘mặt trời mới mọc’ Chử Vệ Đông.
Chủ tịch M đã từng động viên thanh niên rằng ‘Thế giới là của các bạn, cũng là của chúng tôi, nhưng cuối cùng là của các bạn. Thanh niên các bạn sức sống bừng bừng, đang trong thời kì thịnh vượng, giống như mặt trơi mới mọc vậy’.
‘Hy vọng gửi gắm hết vào các bạn’.
==
Chử Tương đi đến cửa lớp bốn A2, trong phòng học ồn ào nhốn nháo, trong đó có hai giọng nói vang dội nhất.
“Chú ý, phía trước có quân địch, súng máy bắn đi, pằng pằng pằng!”
“Thủ trưởng, quân địch giao cho chúng tôi, ngài mau trốn đi!”
“Đồ ngu, thủ trưởng sao có thể trốn được, thủ trưởng phải quyết chiến đến giờ phút cuối cùng.”
“Rõ, thưa thủ trưởng, tôi muốn đồng quy vu tận với ngài!”
“Không phải là đồng quy vu tận, là đồng cam cộng khổ! Trương Quân Liên, cậu thật sự quá ngu ngốc, ngay cả thành ngữ cũng không biết dùng.”
Chử Tương đẩy cửa phòng học ra, các bạn học nghe thấy tiếng động thì nhao nhao ngẩng đầu lên, chỉ thấy một chị gái vô cùng xinh đẹp, mặc áo sơ mi màu xanh quân đội, quần dài màu đen, cầm sách vở đi về phía bục giảng, bọn nó biết, đây chính là cô Chử mới đến.
Chử Tương đứng trên bục giảng, cười cười nhìn xung quanh phòng học một vòng, thu hết tất cả biểu cảm của các học sinh vào trong mắt.
Phía sau lớp học, có một số bạn học nam vẫn đứng đó, thấy cô giáo đi vào, tất cả mọi người đi về chỗ của mình, người cuối cùng thì vẫn đứng trên chiếc chế ở cuối hàng giữa.
Ở thời đại kia của cô, bởi vì dân số giảm mạnh, tỉ lệ sinh đẻ rất thấp, cho nên mỗi một học sinh đều là đóa hoa của tổ quốc, rất có cá tính, làm thí nghiệm thì phá hủy luôn cả phòng thí nghiệm, có người hóa thân thành Hacker hack cả trang web của nhà trường, có lớp thì đánh nhau làm cho giáo viên gãy cả xương sườn, nhà trường không những không truy cứu trách nhiệm, mà còn ngậm đắng nuốt cay mà khen ngợi học sinh ưu tú và có sức sáng tạo.
Chỉ là bản thân Chử Tương được coi là học sinh ngoan ngoãn trong mắt thầy cô, cô cũng không ít lần bung xõa bản thân, độc lập cá tính.
Trong mắt Chử Tương, cho dù trẻ con ở niên đại này có nghịch ngợm một chút thì cũng chỉ là mắt muỗi so với hơn một trăm năm sau thôi, căn bản không đáng chú ý, cụ thể thì tham khảo em trai nhà mình, mũi vểnh lên trời, tự nhận là trâu bò lắm, thế giới đều nằm trong bàn tay mình - ‘mặt trời mới mọc’ Chử Vệ Đông.
Chủ tịch M đã từng động viên thanh niên rằng ‘Thế giới là của các bạn, cũng là của chúng tôi, nhưng cuối cùng là của các bạn. Thanh niên các bạn sức sống bừng bừng, đang trong thời kì thịnh vượng, giống như mặt trơi mới mọc vậy’.
‘Hy vọng gửi gắm hết vào các bạn’.
==
Chử Tương đi đến cửa lớp bốn A2, trong phòng học ồn ào nhốn nháo, trong đó có hai giọng nói vang dội nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chú ý, phía trước có quân địch, súng máy bắn đi, pằng pằng pằng!”
“Thủ trưởng, quân địch giao cho chúng tôi, ngài mau trốn đi!”
“Đồ ngu, thủ trưởng sao có thể trốn được, thủ trưởng phải quyết chiến đến giờ phút cuối cùng.”
“Rõ, thưa thủ trưởng, tôi muốn đồng quy vu tận với ngài!”
“Không phải là đồng quy vu tận, là đồng cam cộng khổ! Trương Quân Liên, cậu thật sự quá ngu ngốc, ngay cả thành ngữ cũng không biết dùng.”
Chử Tương đẩy cửa phòng học ra, các bạn học nghe thấy tiếng động thì nhao nhao ngẩng đầu lên, chỉ thấy một chị gái vô cùng xinh đẹp, mặc áo sơ mi màu xanh quân đội, quần dài màu đen, cầm sách vở đi về phía bục giảng, bọn nó biết, đây chính là cô Chử mới đến.
Chử Tương đứng trên bục giảng, cười cười nhìn xung quanh phòng học một vòng, thu hết tất cả biểu cảm của các học sinh vào trong mắt.
Phía sau lớp học, có một số bạn học nam vẫn đứng đó, thấy cô giáo đi vào, tất cả mọi người đi về chỗ của mình, người cuối cùng thì vẫn đứng trên chiếc chế ở cuối hàng giữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro